Tiếng bước chân dần đến gần, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.
Tựa như bùa chú đòi mạng, ép trái tim đang thấp thỏm lo âu của Ngu Khương từng chút một trồi ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc sắp phá vỡ l*иg ngực, một mùi hương mê hoặc, tràn ngập không khí xung quanh.
Ngu Khương bị ôm chặt không chút khe hở, thứ trói buộc hơi thở của cô, chính là mùi hương của Chử Khuynh Tử.
Ngu Khương luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Trước khi thích Chử Khuynh Tử, cô chưa từng nói dối.
Sau khi tình bạn bắt đầu biến chất, cô đem thói quen xấu tệ hại này, trước mặt người mình thích lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lần đầu tiên Chử Khuynh Tử ôm cô, cô đã nhẫn nhịn xúc động muốn đưa tay ôm lại, bình tĩnh tự nhiên nói với nàng, xin lỗi Khuynh Tử, mình không thích như vậy.
Cách lâu như vậy, Ngu Khương vẫn nhớ rất rõ.
Khi đó Chử Khuynh Tử, dùng vẻ mặt bối rối và tổn thương, từ từ buông cô ra.
Bởi vì sự không tinh tế của mình, bầu không khí bỗng trở nên rất xấu hổ.
Phá vỡ sự im lặng, lại là Chử Khuynh Tử, người bị từ chối phũ phàng.
Nàng thăm dò đưa tay về phía Ngu Khương, hỏi, vậy chúng ta có thể nắm tay không?
Ngu Khương ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt vẫn dịu dàng của đối phương, cô bị sự cẩn thận nhỏ bé như ánh sao trong đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhất thời quên mất sự kiên trì của mình, vô thức chủ động nắm lấy.
Sau đó một tuần.
Ngu Khương tìm một lý do mới, tự vả vào mặt mình.
Chử Khuynh Tử không tức giận vì sự thất thường của cô, nàng chỉ cụp mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa được mình ủ ấm, giọng nói không rõ cảm xúc.
Vậy sau này nếu bảo bối gặp được người mình thích, hành động như vậy, cũng sẽ kháng cự sao?
Ngu Khương quên mất câu trả lời của mình khi đó —— cô luôn dễ dàng nhớ lại mọi thứ liên quan đến Chử Khuynh Tử, nhưng lại khó nhớ được mình đã làm gì.
"Cảm ơn bảo bối, tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, bảo bối chắc đói rồi nhỉ, vậy chúng ta đi ăn cơm nhé."
Chử Khuynh Tử rất kiềm chế ôm cô một lúc, rồi chủ động buông ra.
Nàng đi vào lấy mấy cuốn sách nằm chỏng chơ trên bàn, quay lại, mỉm cười dịu dàng với Ngu Khương vẫn còn đang ngẩn người: "Bảo bối muốn ăn gì? Thấy bảo bối vừa giúp tớ giảm đau đầu, bữa trưa này, để tớ mời nhé, được không?"
Ngu Khương đương nhiên không thắng được nàng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Hai người đi qua hơn nửa khuôn viên trường, đến phòng chứa đồ gần ký túc xá.
Yên lặng nhìn Chử Khuynh Tử đang nhét sách vở lại cho mình, Ngu Khương cảm thấy hơi chua xót.
Nếu Chử Khuynh Tử đối với mình, có thể xấu xa hơn một chút, thì tốt biết bao.
Chỉ cần xấu xa một chút thôi, có lẽ mình, sẽ không thích nàng nhiều như vậy.
Hai người đến một quán ăn quen thuộc ngoài trường.
Thời gian này, đúng lúc đông người nhất.
Họ dứt khoát bỏ qua tầng một đã chật kín người, đi lên tầng hai tương đối yên tĩnh hơn.
Chử Khuynh Tử cùng Ngu Khương tìm chỗ ngồi xong, lại quay người xuống tầng dưới mua cơm.
Sau khi nàng rời đi không lâu, điện thoại của Ngu Khương khẽ sáng lên.
Đợi đến khi nhìn rõ người gửi tin nhắn là ai, tâm trạng tốt đẹp suốt cả chặng đường của cô, lập tức trở nên tồi tệ.
[Người Vô Danh Biếи ŧɦái: Vợ vợ vợ vợ vợ~~~ (Chó con xuất hiện.jpg)]
[Người Vô Danh Biếи ŧɦái: Vợ buổi trưa tốt lành, người yêu vợ nhất là tôi tới rồi đây~]
[Người Vô Danh Biếи ŧɦái: Hừ! Vợ lại cùng Chử Khuynh Tử đáng ghét đi ăn cơm!]