Bị Bạn Cùng Phòng Âm U, Tăm Tối Quấn Lấy

Chương 21

Cô không thèm để ý tới hắn nữa.

Mãi cho đến khi chuông vào học vang lên, mới mở camera lên chụp ảnh.

Sợ đối phương lại bắt bẻ, lần này trong bức ảnh check-in, cô còn cố tình để màn hình hiển thị thời gian chụp cùng.

[Người Vô Danh Biếи ŧɦái: Đã nhận được! Vợ thật ngoan! Ôm vợ ngoan hôn một cái!!! (Chó con vẫy tai.jpg)]

[Người Vô Danh Biếи ŧɦái: [Đối phương đã chuyển cho bạn 5200 tệ]]

[Người Vô Danh Biếи ŧɦái: Đây là phần thưởng xứng đáng của vợ ngoan! Vợ mau nhận đi! Vậy tôi sẽ không làm phiền vợ lên lớp nữa, tạm biệt vợ yêu~ (Thỏa mãn.jpg)]

Ngu Khương đã có thể bình tĩnh nhận số tiền này.

Sau khi số dư được nạp đầy, cô cất điện thoại đi, bắt đầu tập trung nghe giảng.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, đám học sinh đói meo nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp học.

Ngu Khương chậm hơn một chút, vừa xếp sách vở xong, phía sau vang lên giọng quan tâm của một nữ sinh cùng lớp.

"Khuynh Tử, cậu khỏi ốm rồi à?"

Ngu Khương theo bản năng quay đầu lại.

Khi ánh mắt tìm đến, Chử Khuynh Tử không biết đã nhìn Ngu Khương từ bao giờ, ánh mắt dịu dàng quyến luyến, không hề kiêng dè, quấn lấy ánh mắt của cô.

Ngu Khương lại muốn vò tai.

Đối diện với ánh mắt không chớp của Chử Khuynh Tử, sợ lại bị hỏi, cô đành nhẫn nhịn từ bỏ.

Cô ôm sách đi về phía đám đông.

Khi sắp đến gần, những người bạn học đang vây quanh Chử Khuynh Tử quan tâm, lần lượt chào tạm biệt cô rồi rời đi.

Ngu Khương dừng lại trước mặt Chử Khuynh Tử.

Đang định mở miệng, người vốn không cách cô quá xa, đột nhiên hơi nghiêng người về phía cô.

Mùi hương của đối phương, giống như một cái tát không dùng lực, bất ngờ ập đến.

Đầu óc Ngu Khương trống rỗng, không còn suy nghĩ gì nữa.

Chử Khuynh Tử không nhìn thấy tấm lưng cô trong nháy mắt còn căng cứng hơn cả cây tùng, dịu dàng hỏi ý kiến cô.

"Bảo bối, tớ có thể nhẹ nhàng ôm cậu một cái không?"

Nàng giải thích: "Vừa nãy tớ hơi vội, bây giờ dừng lại rồi, đầu lại không được thoải mái, giống như hôm đó chúng ta ở cửa nhà, tớ nghĩ, nếu có thể ôm bảo bối một cái, chắc sẽ tốt hơn nhiều."

Chử Khuynh Tử lộ vẻ tự trách: "Xin lỗi bảo bối, tớ biết cậu không thích như vậy, nếu cậu ngại ——"

Ngu Khương không hiểu tại sao ôm lại có thể giảm bớt đau đớn, nhưng cô trước nay không nghi ngờ lời nói của Chử Khuynh Tử.

Ý nghĩ lo lắng cho sức khỏe của đối phương lấn át tất cả, cô vô thức ngắt lời: "Được."

Trạng thái cơ thể của Ngu Khương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thậm chí vì nghĩ đến động tác sắp xảy ra, bắt đầu trở nên cứng đờ hơn.

Chử Khuynh Tử không biết cô đang phải chịu đựng sự dày vò như thế nào, nghe vậy liền tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa cảm động: "Lần trước là tớ không tốt, sau này tớ sẽ biết chừng mực, sẽ không giống như lần trước, ôm quá chặt, khiến bảo bối khó chịu như vậy."

Hệ thống thính giác của Ngu Khương cùng với sự bất thường của cơ thể, cũng xuất hiện một chút trục trặc nhỏ.

Cô không thể nghe hết lời Chử Khuynh Tử, âm thanh bị bộ lọc trục trặc lọc đi, chỉ còn lại một câu ——

Sẽ không ôm quá chặt nữa.

Một đôi tay vươn về phía Ngu Khương, mục đích không phải là vòng qua eo ôm lấy cô, mà là đặt lên chồng sách cô đang ôm, mỗi bên một tay.

Động tác rút ra rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự kiên quyết không thể từ chối.

Đợi đến khi Ngu Khương hoàn hồn, mấy cuốn sách đang đè nặng trước ngực, đã bị Chử Khuynh Tử tiện tay đặt lên chiếc bàn gần cửa nhất.