Hoa Nguyên Dục nhanh nhẹn và phong thái ung dung nhảy xuống ngựa, xoay người bước vào thư viện, nhưng bất chợt cảm nhận một ánh mắt kỳ lạ. Ánh mắt đó chứa đựng vẻ kinh ngạc, thậm chí dường như có chút quen thuộc đối với hắn.
Lòng khẽ cảnh giác, đôi mắt sáng tựa sao thoáng ánh lên, đôi môi màu hồng anh đào mím chặt. Ở nơi nhỏ bé thế này, chẳng lẽ lại có ai quen biết hắn và trùng hợp gặp mặt sao?
Chẳng lẽ vận may hôm nay lại tệ đến vậy?
Hoa Nguyên Dục không mấy vui vẻ nhìn về hướng ánh mắt kia, chỉ thấy một nữ tử che mặt bằng khăn lụa, ăn mặc giản dị, không đeo bất kỳ món trang sức nào, đang ôm một hộp thức ăn, ngây người ra với vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Những nữ tử thế này ở bên ngoài thư viện không phải hiếm, chắc là có tình lang trong thư viện, chẳng có gì đặc biệt.
Dẹp bỏ nghi ngờ, không cảm thấy nguy hiểm, Hoa Nguyên Dục liền bước vào thư viện Vân Lam.
Ánh mắt vô tình thoáng qua khung cảnh này, Lộ Kỳ Phán thở phào nhẹ nhõm, trái tim vừa như muốn nhảy khỏi l*иg ngực cũng dần ổn định lại. May mắn mà, nàng nhận thấy tình thế không ổn, cũng phản ứng đủ nhanh.
Quả nhiên là Chiến thần tương lai, chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng khiến người ta cảm thấy như bị bóp nghẹt trái tim, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Lộ Kỳ Phán lau mồ hôi lạnh trên trán. Lẽ nào lần này kỳ thi Hương của quận Thanh Lam lại có Duệ Vương gia âm thầm giám sát?
Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Lê Nhất Hàn chính là giải nguyên của kỳ thi Hương quận Thanh Lam lần này. Nếu trước đây cũng có Duệ Vương gia tại đây, phải chăng chính vì thế mà Vương gia đã có ấn tượng tốt về hắn ta?
Sắc mặt Lộ Kỳ Phán thoáng bàng hoàng. Không trách được tại sao sau này khi Lê Nhất Hàn trở thành thần tử được trọng dụng, nàng muốn trả thù mà luôn cảm thấy có một thế lực ngầm cản trở. Dù sau này thế lực ấy biến mất, với khả năng của nàng cũng không đủ để lần ra được liên quan đến Duệ Vương gia.
Lộ Kỳ Phán lập tức thay đổi kế hoạch chờ Lê Nhất Hàn ra khỏi thư viện, nàng liền xách hộp thức ăn bước về phía cổng chính.
“Thị vệ huynh, giờ này đã tan học chưa? Tacó thể vào tìm vị hôn phu của mình không?” Lộ Kỳ Phán cẩn thận kéo chặt khăn che mặt, vừa nhận ra Duệ Vương gia, nàng lập tức che kín dung nhan.
Đội trưởng lính canh nhìn nàng đầy cảnh giác:
“Ngươi là ai? Vị hôn phu của ngươi là ai?”
“À, ta họ Lộ, vị hôn phu của ta là một tú tài trong thư viện, tên là Lê Nhất Hàn.” Lộ Kỳ Phán do dự một chút, rồi lấy ra một xâu tiền đồng:
“Thường ngày giờ này mọi người đều tan học cả rồi, sao hôm nay vẫn chưa thấy động tĩnh gì?”
“Nếu không thể để ta vào, vậy phiền huynh giúp ta vào xem xét tình hình một chút. Đây là chút tấm lòng nhỏ, xin làm phiền.”
Đội trưởng lính canh nghiêng người, từ chối nhận xâu tiền:
“Bây giờ vẫn chưa tan học, ngươi không thể vào được.”
Nói xong thị vệ kia không thu tiền và cũng không quan tâm đến nàng nữa.
Điều này vốn dĩ nằm trong dự liệu, bởi lẽ Duệ Vương gia trí quân rất nghiêm minh, từng là vị hoàng đế tương lai khen ngợi và ngưỡng mộ. Ngay cả một binh lính nhỏ bé cũng khó lòng bị mua chuộc.
Thất sách, sớm biết như vậy thì nên chuẩn bị biện pháp khác. Lộ Kỳ Phán thở dài một hơi, lùi lại vài bước, đành kiên nhẫn chờ đợi.
"Cô nương này, cô tìm ai sao? Vì sao lại đứng ngoài mà không vào?" Một cỗ kiệu mềm dừng bên cạnh, Tiết Linh bước xuống, nhìn thấy Lộ Kỳ Phán thì hiếu kỳ hỏi.
"Thị vệ huynh nói rằng giờ học chưa kết thúc, không cho vào. À, ta tới tìm Lê Nhất Hàn, Lê công tử." Lộ Kỳ Phán đáp lời.
Đôi mắt hạnh của Tiết Linh hiện lên sự tò mò: "Cô nương là người như thế nào của Lê Nhất Hàn?"
Lộ Kỳ Phán thoáng lúng túng, khuôn mặt liền đỏ bừng, khẽ nói: "Là lệnh của phụ mẫu, nhờ người mai mối. Chờ Lê công tử thi hương xong, chàng sẽ đón ta về làm thê."
Tiết Linh không khỏi ngạc nhiên, đây là lần đầu nàng ta nghe nói Lê Nhất Hàn có hôn thê.
"Vậy hôm nay cô nương đến là vì...?"
Lộ Kỳ Phán hơi che mặt, ngượng ngùng nói: "Ta chuẩn bị chút lương khô để Lê công tử dùng trong kỳ thi. Cố ý đến muốn biết liệu ngài có thích hay không. Nếu không thích, ta sẽ sửa lại."
"Sửa lại?" Tiết Linh ngạc nhiên. Ý nàng là đây không phải lần duy nhất ư?
Sự tò mò dâng tràn, Tiết Linh rút ra một tấm lệnh bài: "Cô nương chờ ở đây lâu rồi nhỉ? Ta sẽ đưa cô vào."
Vệ binh liếc nhìn rồi hơi khó xử, sau đó quay sang Lộ Kỳ Phán: "Cô nương tháo khăn che mặt ra. Người lạ không được phép vào nơi quan trọng của thư viện."
Tiết Linh tò mò nhìn sang, thấy Lộ Kỳ Phán ngập ngừng một lúc lâu, sau cùng mới gỡ khăn che mặt. Nào ngờ, trên gương mặt nàng chi chít những nốt mụn nước nhỏ, khiến mọi người xung quanh đều giật mình.
Tiết Linh: "..." Thảo nào Lê Nhất Hàn có hôn thê nhưng luôn giấu kín, quả nhiên không dám công khai.