Đại Thụy Hoàng Triều, tháng Thiên Khải, năm Quý Dậu.
Sau một trận mưa thu, tiết trời bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
"Khụ khụ..." Lộ Kỳ Phán từ từ cất thức ăn trên bàn vào hộp, gương mặt xanh xao vì bệnh tật, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước u tịch, phảng phất nét nặng nề.
Xuân Lam không chịu nổi nữa:
"Tiểu thư, ngài đã bệnh đến thế này rồi thì hãy ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng bận tâm đến Lê công tử nữa!"
Không đợi Lộ Kỳ Phán trả lời, Xuân Lam như dồn hết nỗi bức bối, nói một hơi cho thỏa:
"Lê công tử có phụ có mẫu, lại có huynh muội ruột, chuyện quan trọng như thi cử sao lại đến lượt ngài lo lắng?"
"Từ kỳ thi Hương lần đầu tiên cho đến bây giờ là kỳ thi Hội, mọi việc lớn nhỏ ngài đều lo toan hết, vậy thì nữ nhân nhà họ Lê còn việc gì để làm?"
Động tác đặt nắp hộp của Lộ Kỳ Phán khựng lại, ánh mắt thoáng chút mơ màng.
Lại được nghe mấy lời cằn nhằn của Xuân Lam, thật hoài niệm làm sao!
Những lời này nàng đã nghe qua một lần rồi. Khi đó, nàng đáp thế nào nhỉ?
"Không sao mà, chỉ cần Nhất Hàn thi đỗ, tương lai cũng là vinh dự của ta. Bây giờ giúp huynh ấy một chút cũng là điều nên làm."
Khi ấy, cả trái tim và ánh mắt nàng đều hướng về nam nhân ấy. Nhưng sau này thì sao? Hắn ta lại nỡ xuống tay tàn nhẫn với người thân cuối cùng của nàng, thậm chí lợi dụng nàng một cách vô liêm sỉ. Lòng dạ ấy ác độc đến nhường nào?
Khóe môi Lộ Kỳ Phán nở một nụ cười kỳ quái. Quả thật lần này Lê Nhất Hàn thi đỗ, từ giải nguyên kỳ thi Hương, đến hội nguyên kỳ thi Hội, rồi đạt tam giáp kỳ thi Đình, suýt chút nữa đã trở thành trạng nguyên. Nhưng tất cả vinh quang đó đều không liên quan đến nàng.
Nụ cười thoáng chút lạnh lẽo, Lộ Kỳ Phán đè nén nỗi hận từ sâu trong linh hồn:
"Yên tâm đi, ta đã có tính toán. Thời tiết mấy hôm nay không tốt, tổ mẫu vẫn ho mãi không dứt. Ngươi hãy đến ngõ Đông Thủy, nhà thứ chín, mời vị lão tiên sinh ấy đến bắt mạch cho tổ mẫu."
Xuân Lam sững sờ. Là ảo giác của nàng ta chăng? Sao giọng nói của tiểu thư nhà nàng ta không còn chút vui tươi hay mong đợi như trước đây, mà lại bình thản đến mức dường như đã mất đi trái tim thiếu nữ chỉ trong một đêm?
"Lão... lão tiên sinh ư?" Xuân Lam lắp bắp, vẫn chưa hiểu rõ.
Lộ Kỳ Phán xách hộp thức ăn, bước ra ngoài:
"Đúng vậy, khi mở cửa, nhớ nói đúng câu: "Hạnh Lâm vi vũ tế, chước chước mãn dao hoa". Tiền chẩn đoán không cần lo, ông ấy bảo bao nhiêu cứ đưa bấy nhiêu, điều quan trọng là chữa khỏi bệnh cho tổ mẫu."
Xuân Lam ngơ ngác. Mời đại phu thôi mà cũng phải dùng ám hiệu? Đây là trò gì vậy?
Bước trên con đường ẩm ướt của thành Vân Lam, Lộ Kỳ Phán chậm rãi tiến về thư viện Vân Lam.
Toàn bộ con phố chẳng thay đổi gì so với đời trước, chỉ có tâm trạng của nàng đã hoàn toàn khác biệt.
Đối với Lê Nhất Hàn, từ lâu tình yêu đã biến mất. Thay vào đó, hận thù lấp đầy trái tim nàng.
Đến trước thư viện, Lộ Kỳ Phán không vội, mà tìm một chỗ ngồi, lặng lẽ quan sát người qua lại.
Nửa đời sau của kiếp trước nàng sống trong chiếc l*иg vàng ở kinh thành, hiếm khi được thấy cảnh sắc thế này. Mỗi khi đêm khuya tĩnh mịch, trong lòng chỉ còn nỗi hoài niệm.
Từ xa, một đội hộ vệ bước tới, thay ca với những người canh gác thư viện. Mọi chuyện dường như rất bình thường.
Chỉ có Lộ Kỳ Phán là ngẩn người, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó hiểu.
Lúc này, vốn không thể có việc lính canh đổi ca, hơn nữa, đội lính mới đến kia bước chân vững chãi, ánh mắt sắc bén, sát khí bừng bừng, trông giống như vệ sĩ riêng của một nhân vật lớn.
Một thư viện nhỏ trong một huyện nhỏ thuộc phủ Thanh Lam, làm sao có thể mời được loại vệ sĩ đẳng cấp như thế này?
Lộ Kỳ Phán thoáng ngỡ ngàng xen lẫn chút tò mò. Trong kiếp trước, thời điểm này, liệu thư viện Vân Lam đã từng đón tiếp một nhân vật lớn nào chưa? Là ai đây?
Đang mải suy nghĩ, từ cuối con đường xuất hiện một đoàn ngựa. Người đi đầu vận áo gấm vân thủy mặc, lưng thẳng như tùng, mắt sáng như sao. Mỗi bước đi, vạt áo bay nhẹ, phác họa đôi chân dài thẳng tắp, phong thái tao nhã tựa lan chi, khiến người khác ngỡ như đang thấy bóng cây ngọc bên gió xuân.
Lộ Kỳ Phán khẽ “Ơ” một tiếng, cả người sững lại tại chỗ.
Đó là Duệ Vương gia, con trai thứ sáu của Hoàng đế đương triều, vị Chiến thần lừng lẫy của Đại Thụy trong kiếp trước. Cả đời hắn bảo vệ biên cương triều đình, giữ gìn sự bình an cho bá tánh, nhưng sao nay lại âm thầm xuất hiện ở huyện Vân Lam nhỏ bé này?
Hiện tại, Hoa Nguyên Dục chưa mang vẻ hung tàn và sát khí từ chiến trường, mà ngược lại còn thêm phần phong thái nhã nhặn, toát lên khí chất của một quân tử đĩnh đạc và rực rỡ tựa ánh mặt trời.