Giông

Chương 3

Một buổi chiều nọ sau khi tan học, thằng Nhân thập thò trước cửa lớp tôi mãi như có gì muốn nói. Tôi còn đang bận giúp giáo viên một số việc lặt vặt, để chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh học sinh đầu năm.

Bình thường nó sẽ sấn sổ đi vào mà không ngại ngần gì, lần này có vẻ như vấn đề của nó là một chuyện gì đó khó mở lời.

"Mày có bệnh gì à?" Tôi hỏi nó.

"Bệnh gì... điên khùng, đừng có trù tao."

Tôi cười nhẹ nói với nó: "Tưởng mày bị trĩ nên đứng ngồi không yên."

Thằng Nhân hết gãi đầu rồi lại gãi mũi, lúc nó muốn nói dối sẽ bị ngứa khắp nơi như vậy.

"Mày biết nhà bà nội tao ở tỉnh bên cạnh, bên đó tao cũng có quen với đám bạn. Hồi tuần trước mấy đứa đó có ghé nhà tao chơi, có một con nhỏ thấy hình mày, nó thích mày lắm muốn xin số điện thoại của mày mà tao không dám. Ý mày như nào?"

Tôi nhìn nó một hồi mới đáp lại: "Nhỏ đó tên gì?"

Thằng Nhân ngập ngừng một lúc mới nói: "Nhỏ đó tên Ngân, ừm tính tình cũng tốt, cũng đẹp lắm, quen thử không?"

Không biết lại là trò đùa gì của thằng Nhân, tôi cũng không vạch trần sự thật ra, nó tên Nhân rồi một con nhỏ nào đó mà tôi không biết tên Ngân thích tôi...

"Ừm, được. Mày thấy tao nên quen thì quen, vậy mày có đang quen đứa nào không? Khi không đi làm mai cho tao, chắc mày cũng có bồ nên muốn tao cũng có chung cho vui hả?"

"Tao không. Tụi con gái bây giờ gu như mày không à, nam sinh như idol Hàn Quốc, trắng trẻo mỏng manh, còn như tao tụi con gái phải đợi thêm 10 năm nữa mới hiểu như thế nào là men lì."

Tôi hỏi ngược lại nó: "Vậy ý mày là tao ẻo lả?"

Thằng Nhân tưởng tôi đang bắt bẻ nó vì nãy giờ tôi đều vừa cúi đầu làm việc vừa nói chuyện với nó, thằng Nhân không thấy được biểu cảm của tôi, nên nó hơi bối rối.

"Không có... mày như này đẹp lắm, 10 năm nữa cũng đẹp, tao 10 năm nữa mới thành ông chú..."

"Không rãnh giỡn với mày, tao đi vẽ bảng cho ngày mai nữa."

Nói hùa theo nó một chút, tôi cũng chẳng để chuyện này trong lòng.

Từ nhỏ tôi đã khéo tay, tôi rất thích hát hò, còn thích vẽ tranh và làm đồ thủ công nên mấy việc như này cũng không thể tránh khỏi.

"Không có ai phụ mày hả? Sao làm một mình không vậy?"

"Có mấy đứa còn đang trên phòng giáo viên, tao chỉ làm việc lặt vặt thôi."

"Vậy tao đợi mày làm xong rồi về."

Tôi vừa đứng dậy đi lên bảng, thằng Nhân đã xách cặp ngồi xuống ghế ngay bên cạnh chỗ tôi ngồi, nó lấy cái balo làm gối, kê cái cằm lên nhìn chăm chú tôi đi đi lại lại họa tranh bằng phấn trên bục giảng.

"Sau này mày định làm nghề gì?" thằng Nhân hỏi tôi.

Tôi đáp: "Nếu được thì học làm ca sĩ... không thì học làm phim hoạt hình."

"Nhưng ba mẹ mày không cho đâu."

Đôi khi thằng Nhân còn hiểu chuyện đó hơn cả tôi, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát thích mơ mộng viễn vông, tôi nào dám có ước mơ của chính mình, tôi cũng không thể chịu trách nhiệm cho đời mình được vì tôi không biết cách làm chuyện đó.

Tôi không thể tự thoát khỏi khuôn khổ của mình khi không có ai đứng về phía tôi hay ủng hộ tôi... điều đó chứng tỏ, những mong muốn của tôi đều là sai lầm.

"Vậy còn mày... có ý định gì không?" tôi hỏi ngược lại nó để thay đổi chủ đề.

"Tao muốn đi học chuyên sâu hơn về hóa học."

Tôi cười: "Mẹ mày nhất định sẽ cho mày đi học."

Trong thời buổi loạn lạc.

Cả ba mẹ tôi có thể học đến đại học, như vậy đã hơn bao nhiêu người.

Còn mẹ của thằng Nhân cũng chỉ kinh doanh buôn bán ngoài chợ.

Tôi lại ước ba mẹ tôi nghĩ thoáng được như ba mẹ thằng Nhân.

Đúng là đứng núi này trông núi nọ.

Nhưng mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Đâu có ai là hoàn toàn hạnh phúc, sẽ có những lúc cơm không lành, canh không ngọt, chỉ là mỗi ngôi nhà sẽ có một phương thức khác nhau để đưa đến những tổn thương vào ký ức của những đứa trẻ trong độ tuổi giao thoa giữa trưởng thành và trẻ dại này.