Ngày thứ năm.
Đảo Rắn nằm ở khu vực vĩ độ cao của biển Nasser, điều đó đồng nghĩa với việc ban ngày ở đây tương đối dài hơn. Nhưng dù vậy, thời gian dành cho An Tự vẫn vô cùng eo hẹp.
Đặc biệt, nơi này có dây leo dày đặc, một thế giới hoang dã chưa từng có dấu chân con người, phơi bày trước mặt An Tự một sự khắc nghiệt đầy tàn bạo. Chỉ cần đi vài chục mét thôi mà cũng đã vô cùng khó khăn.
Ngay cả những chiếc lá hay bụi cỏ tưởng chừng như vô hại cũng tiến hóa để sinh tồn, mép lá có những đường viền sắc nhọn như răng cưa.
An Tự thầm cảm thấy may mắn vì bộ quần áo được phát đều là loại tay dài quần dài. Nếu không, chỉ sợ rằng đến lúc này, cơ thể anh ta đã đầy vết cắt, máu me be bét rồi.
Đi chưa đầy năm mươi mét, An Tự đã dừng bước. Anh chú ý đến một cái cây to bên cạnh, vỏ cây đã già, bong tróc từng mảng lớn. An Tự lập tức tiến lên, bắt đầu dùng tay lột lấy lớp vỏ ấy.
Thân cây to đến mức phải hai người trưởng thành ôm mới xuể. Mảng vỏ cây bị lột ra có kích thước ngang với cẳng tay của một người lớn, bề ngang gần bằng vòng eo.
Nhưng chỉ một mảnh thì chưa đủ.
An Tự không chút khách sáo, thẳng tay bóc thêm vài mảng lớn, vụn gỗ rơi lả tả lên tóc anh, nhưng anh chỉ hơi nghiêng đầu, không chút bận tâm mà phủi đi.
Lớp vỏ cây già cỗi, thô ráp và dày cộm, trên đó thậm chí còn mọc đầy rêu xanh.
Khán giả trong phòng livestream đều sững sờ trước cảnh tượng này, hoàn toàn không đoán được An Tự đang định làm gì.
[Đi được một đoạn bỗng dưng dừng lại lột vỏ cây? Để làm gì vậy? Gom về nhóm lửa à?]
[Không thể nào? Trên đó toàn rêu, sao mà đốt được?]
[Dùng tay không mà lột cả mảng vỏ cây thế kia... tay anh ấy có sao không vậy?]
[Thô bạo, quyết đoán, mạnh mẽ quá đi.]
An Tự xử lý sơ qua số vỏ cây thu thập được. Một phần nhỏ được xé thành từng sợi dài để làm dây buộc, phần còn lại vẫn giữ nguyên từng mảng lớn, quấn chặt quanh bắp chân rồi dùng những sợi vỏ cây vừa tạo buộc chặt lại.
Sau khi buộc cố định hai bên chân, một cặp giáp bảo vệ đơn giản đã được tạo thành.
Không cần An Tự phải giải thích, đến đây khán giả trong phòng livestream đã hiểu ra mục đích của anh.
"Vì nơi này gọi là đảo Rắn, nên số lượng rắn ở đây chắc chắn không hề ít. Phần lớn rắn sẽ tránh xa khi nghe thấy tiếng động, nhưng cũng có một số con vì hoảng sợ mà chủ động tấn công."
"Đặc biệt là với địa hình đầy rẫy cành khô và lá mục thế này, rắn ẩn mình bên trong gần như hoàn toàn hòa vào môi trường xung quanh. Vì thế, dùng vỏ cây để làm một cặp giáp bảo vệ chân là vô cùng cần thiết."
An Tự vỗ nhẹ vào lớp vỏ cây trên chân, tỏ ra rất hài lòng.
Lớp vỏ già cứng cáp và dày dặn, mà hầu hết răng nanh của rắn độc chỉ dài khoảng ba đến bốn centimet. Như vậy, lớp vỏ cây này sẽ trở thành tuyến phòng thủ đầu tiên, bảo vệ anh khỏi những nguy hiểm rình rập dưới chân.
[Chủ phòng có kỹ năng sinh tồn siêu đỉnh! Không có điều kiện thì tự tạo điều kiện! “Bạn là một chiếc bánh nhỏ” gửi tặng chủ phòng “trái tim nhỏ” x1]
[Chủ phòng An Tự nhận được trang bị "Giáp bảo vệ chân (Trắng)" x1, giá trị phòng thủ: 10 (biểu cảm chó cười).]
[Chỉ là hai mảnh vỏ cây thôi mà, cũng tung hô được à? Chậc!]
[Anh nghĩ ra được không? Hay anh làm thử xem?]
[Hừ!]
Trong phòng livestream bắt đầu diễn ra một cuộc tranh luận nhỏ, nhưng An Tự không có thời gian để ý đến nó.
Nơi này chẳng khác gì một khu rừng mưa nhiệt đới thu nhỏ, với nhiệt độ cao, độ ẩm lớn và vô số côn trùng bay lượn khắp nơi. Mới chỉ một lúc mà chiếc áo dài tay mỏng của anh đã ướt đẫm mồ hôi.
"Trong môi trường hoang dã, ba yếu tố quan trọng nhất để sinh tồn là nước ngọt, thức ăn và nơi trú ẩn."
An Tự liếc nhìn chiếc flycam đang lơ lửng gần đó, đồng thời lên tiếng, gián tiếp nhắc nhở Tô Nghiêm Túc, người cũng đang sinh tồn một mình ở phía bên kia.
"Hiện tại, việc đầu tiên tôi cần làm là tìm nguồn nước ngọt."
"Từ khi đặt chân lên đảo đến bây giờ, cơ thể không ngừng tiêu hao nước. Nếu đợi đến lúc cảm thấy khát mới đi tìm nước, rất có thể sẽ rơi vào tình trạng mất nước nghiêm trọng."
"Vậy nên, dù ở bất kỳ đâu, tìm nguồn nước luôn là ưu tiên hàng đầu để bảo toàn tính mạng."
An Tự kích hoạt kỹ năng kiểm tra địa hình. Kỹ năng này không trực tiếp chỉ ra vị trí của nguồn nước, nhưng có thể cung cấp manh mối quan trọng.
Việc phân tích địa hình gần như đã trở thành bản năng của anh. Chỉ cần quan sát sơ qua, anh đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
[Đây là đảo mà? Xung quanh toàn nước biển, lấy đâu ra nước ngọt?]
[Dù có nước ngọt, chủ phòng làm sao biết nên đi hướng nào?]
"Trên đất liền, ở đâu có sự sống thì ở đó có nước ngọt. Chu trình tuần hoàn nước trong khí quyển vẫn cung cấp nước cho hòn đảo này, dù có thể không nhiều và rất khó tìm, nhưng chỉ cần biết cách quan sát."
An Tự liếc nhìn màn hình livestream, bình tĩnh đáp.
Anh không tiếp tục để ý đến bình luận, mà lập tức tăng tốc di chuyển.
Khu rừng này đúng là một thử thách khó nhằn đối với người bình thường, đặc biệt khi không có một con dao phát quang nào trong tay. Nhưng với An Tự, nơi này chẳng khác nào một con đường có chút chướng ngại vật mà thôi.
Flycam nâng lên cao, giúp khán giả quan sát rõ địa hình xung quanh: cây cối đổ ngổn ngang, dây leo quấn chằng chịt, đá nhọn lởm chởm…
Thế nhưng An Tự vẫn lướt đi nhẹ nhàng như một con tuấn mã băng qua lãnh thổ quen thuộc. Anh hiểu rõ khu rừng này, thích nghi với nó… và dường như đang tận hưởng nó.
[Anh ấy còn có thể chạy sao?! Bên kia Tô Nghiêm Túc còn đang vật vã chưa bò dậy nổi!]
[Đây là chạy địa hình rừng rậm luôn à? Ngầu quá! "Chọc vào lòng Simba" gửi tặng chủ phòng "666 đèn neon" x1.]
[Có phải anh ấy đã tìm thấy nguồn nước rồi không?]
An Tự thực sự đã có mục tiêu. Anh vừa nghe thấy tiếng nước chảy.
Rất nhỏ, nhưng rõ ràng là có.
Tiến đến gần hơn, anh nhìn thấy một vách đá dựng đứng. Tiếng nước anh nghe thấy chính là những giọt nước từ khe đá nhỏ phía dưới, nhỏ xuống một vũng nước nông trên mặt đất.
"Nước trong vũng này nhất định phải đun sôi mới có thể uống, nhưng nước chảy trực tiếp từ khe đá này thì hoàn toàn có thể uống ngay."
An Tự vừa giải thích, vừa ghé sát vào vách đá, nhẹ nhàng hút một ngụm nước.
Nước mát lạnh thấm vào môi, không nhiều, nhưng còn hơn không có gì.
[Hả?? Cả nửa ngày chạy bộ chỉ để tìm ra chỗ nước nhỏ giọt này thôi á?]
[Cái này có thể coi là nguồn nước được không vậy…? Uống chưa được mấy ngụm đã hết rồi!]
[Tốn công vô ích, phí thể lực quá!]
Nhấp một ngụm, An Tự lập tức xác định đây là nguồn nước uống được. Anh tháo sợi dây thừng buộc bên hông và lấy ra một chiếc chai nhựa.
Thấy phần bình luận toàn là giọng điệu chê bai, anh nhếch môi cười nhạt:
"Đừng xem thường những giọt nước này. Chỉ cần quay lại sau một lúc, có khi tôi đã thu được cả một chai đầy."
Anh ra hiệu cho flycam phóng to, quay cận cảnh.
Sau đó, An Tự buộc chặt sợi dây vào chai, cố định nó trên vách đá sao cho miệng chai nằm ngay dưới dòng nước chảy.
Chẳng mấy chốc, phần dây gần vách đá bắt đầu thấm nước, chuyển sang màu đậm hơn. Và giống như một ngòi nổ vừa được châm lửa, màu nước sẫm nhanh chóng lan dọc theo sợi dây, hướng thẳng vào chai.
Chỉ trong mười mấy giây, phần nút thắt của sợi dây ở miệng chai nhựa đã ngưng tụ thành những giọt nước sạch, tí tách rơi xuống đáy chai.
Một giọt, hai giọt, ba giọt... Khi sợi dây hút đầy nước, tốc độ tích tụ ở phần nút thắt ngày càng nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát, đáy chai đã có một lớp nước mỏng, ít nhất cũng đủ để uống một ngụm lớn.
[Wow... trông như thật sự có tác dụng?]
[Mở mang tầm mắt luôn, 6666! Anh streamer đúng là sáng tạo thật đấy!]
[Mấy món rác vớt được từ con tàu đắm lúc nãy đều có ích hết luôn!]
Ánh mắt An Tự hơi cong lên, anh tiếp tục tìm một vài hòn đá đủ nặng để cố định chai nhựa, tránh tình trạng khi nước đầy quá nặng làm đổ cả chai, phí công vô ích.
[Chi tiết nào cũng tính đến hết!]
[Tỉ mỉ kinh khủng!]
[Cảm giác như streamer vốn dĩ sống ở nơi hoang dã, thỉnh thoảng mới "quay lại" xã hội hiện đại ấy.]
[Ha ha, đúng thật!]
An Tự nhìn lướt qua những dòng bình luận trêu chọc, nhướng mày, có lẽ... cũng không hẳn là sai.
Anh từng ở Quan Sơn suốt bảy năm, gần như ngày nào cũng phải sinh tồn trong những môi trường khắc nghiệt như thế này, thậm chí còn vượt xa chúng như sa mạc, đầm lầy, đồi núi, đồng tuyết... thậm chí cả núi lửa và đáy biển. Những con quái vật đó không chỉ xuất hiện ở một nơi cố định mà trải rộng khắp thế giới.
Nhưng may mắn thay, chúng chưa từng xâm nhập vào các thành phố của con người.
Còn khoảng thời gian hai năm làm việc trong đội cứu hỏa thành phố, đối với anh mà nói, nơi đô thị hiện đại thậm chí còn xa lạ hơn cả vùng hoang dã này.
An Tự không nói gì, chỉ tiếp tục đi sâu vào rừng.
Chai nước cần thời gian để tích đầy, trong lúc chờ đợi, anh phải chuẩn bị những thứ khác.
[Có nước rồi, sao còn đi tiếp vậy?]
[Càng lúc càng tiến sâu vào trung tâm đảo rắn... Nói thật, chưa ai từng thấy trung tâm đảo rắn trông như thế nào.]
[Đó là vì trước đây không có ai livestream, mà cũng chưa ai sống sót mang tư liệu hình ảnh từ đó trở về.]
[Tôi nhớ mấy năm trước có một đoàn làm phim tài liệu đến đây, còn thuê cả mấy lính đánh thuê từ hiệp hội săn tiền thưởng để bảo vệ, cuối cùng toàn bộ đều mất tích phải không?]
[Đến giờ vẫn chưa tìm thấy họ sao?]
[Không, mà bọn họ đã ký thỏa thuận sinh tử với chính phủ Nasser trước khi đi, tự chịu trách nhiệm với tính mạng của mình. Thế nên, hiểu chứ? Nasser chẳng buồn cử đội cứu hộ chuyên nghiệp vào tìm đâu.]
[À...]
An Tự khẽ nhíu mày. Một đoàn làm phim cộng thêm vài lính đánh thuê mà vẫn mất tích không dấu vết trên một hòn đảo nhỏ như thế này... thật sự quá bất thường.
Anh nhìn xung quanh. Những tán lá xanh mướt, những bông hoa tím nhỏ li ti nở trên cành cây, tất cả đều trông vô hại, thậm chí có chút tươi đẹp và thơ mộng. Thế nhưng, chính nơi này lại là một cái miệng khổng lồ sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai bước vào.
Nước uống, vũ khí, nơi trú ẩn, thức ăn và lửa - đây là những thứ đảm bảo để anh có thể sống sót qua đêm nay.
An Tự khẽ thở ra một hơi, mặt trời sắp lặn rồi. Và anh chắc chắn một điều - ban đêm trên đảo Rắn tuyệt đối sẽ không hiền hòa như lúc này.