Toàn Cầu Mất Giá, Tôi Xuyên Về Mang Cả Nhà Cùng Thăng!

Chương 8

Ai ngờ câu nói tưởng như rất bình thường ấy lại khiến đối phương nổi đóa ngay tại chỗ.

Người phụ nữ kia lập tức cau mày, lớn tiếng chất vấn Thẩm Từ: “Ý cô là gì? Cô đang nói tôi bịa chuyện à? Chẳng lẽ cô chưa từng thấy đôi giày nào giá gần 2 tệ?”

Vừa nói, cô ta vừa đưa mắt đánh giá từ trên xuống dưới hai chị em. Gương mặt trẻ trung, xinh đẹp của họ khiến cô ta càng thêm ghen tị, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Hừ lạnh một tiếng, cô ta tiếp lời: “Nhìn hai cô chắc vẫn còn là sinh viên nhỉ? Gọi điện cho phụ huynh đi, bảo họ chuyển tiền bồi thường. Nếu không, tôi sẽ báo công an!”

Nghe vậy, Thẩm Từ bật cười khẽ, khiến sắc mặt người phụ nữ kia sa sầm: “Cô cười cái gì?”

“Cô bị điếc à?” Giọng Thẩm Từ lạnh hẳn đi, kiên nhẫn của cô đã cạn. Ban đầu, cô nghĩ lỗi là do em gái mình, nên cư xử lịch sự để thương lượng chuyện bồi thường. Nhưng không ngờ người phụ nữ này lại ngang ngược, nói mãi vẫn không chịu hiểu.

“Đừng nói là hai tệ, dù có hai mươi hay hai trăm tệ, tôi vẫn sẵn sàng bồi thường. Nhưng ít nhất cô cũng phải đưa ra hóa đơn mua hàng hoặc giá trên website chính hãng. Yêu cầu của tôi hoàn toàn hợp lý. Cô còn định la lối đến bao giờ?”

"Cô nói ai la lối?"

Mặt người phụ nữ kia đỏ bừng vì tức giận, trợn mắt định giơ tay tát Thẩm Từ. May mắn thay, người đàn ông đi cùng kịp thời giữ chặt cô ta.

“Thôi nào, chỉ là chuyện nhỏ thôi, họ đã nói sẽ đền rồi.”

“Anh bị ngốc à? Cô ta mắng tôi ngay trước mặt anh đấy! Anh không bênh tôi thì thôi, còn ngăn tôi lại?” Cô ta vùng vẫy trong vòng tay người đàn ông, miệng không ngừng la hét, giọng the thé khiến ai nghe cũng thấy chói tai.

Những thực khách xung quanh bắt đầu khó chịu, nhìn họ với ánh mắt khó chịu. Lúc này, nhân viên phục vụ và quản lý nhà hàng mới vội vã chạy đến.

Cùng lúc đó, ở một góc khuất trong nhà hàng, hai nam sinh tình cờ nhận ra Thẩm Từ.

“Cù Dương, có phải Thẩm Từ không?”

Cậu trai tên Cù Dương đã chú ý từ lâu nhưng không lên tiếng, chỉ tập trung cắt miếng bít tết trước mặt.

“Hôm qua cậu không ở trường nên không biết, Thẩm Từ đã trả lại hết đồ của Lê Tiêu rồi. Hai người họ chia tay rồi đấy.”

Nghe vậy, động tác của Cù Dương khựng lại. Cậu ngẩng đầu nhìn bạn mình, Thiệu Vũ: “Chia tay?”

“Ừ, ai cũng nói vậy.” Thiệu Vũ vẫn luôn nhìn tình huống bên kia của Thẩm Từ, ngoài miệng lại không quên nói với Cù Dương: “Nói đến cũng lạ thật, mới hôm trước còn thấy Lê Tiêu tình tứ trong ký túc xá, hôm sau đã đường ai nấy đi rồi. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”

Cù Dương lúc này mới ngẩng đầu, hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua góc sáng mờ ảo nơi Thẩm Từ đang đứng.

Làn da cô trắng mịn như sứ, dưới ánh đèn vàng ấm áp, gương mặt cô như phủ một lớp ánh sáng dịu dàng.

Hình ảnh này khiến ký ức cũ ùa về vào mùa hè năm nhất, giữa sân bóng rổ nắng gắt, cậu đầm đìa mồ hôi, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy cô ngồi trên bậc thềm, lặng lẽ nhìn xa xăm. Dưới ánh mặt trời, gương mặt cô như tỏa sáng.

Buổi chiều hôm ấy, cậu đánh bóng mà lòng cứ xao động không yên.

Lần thứ hai cậu nhìn thấy cô là trên diễn đàn trường. Một bức ảnh chụp lén của cô bất ngờ gây sốt, ai cũng bàn tán.

Rồi sau đó, cô trở thành bạn gái của Lê Tiêu, bạn cùng phòng của cậu.

“Này, hình như cô ấy đang gặp rắc rối, có nên giúp không?” Thiệu Vũ hỏi.

Cù Dương vừa định đứng dậy thì bất chợt thấy Thẩm Từ cười.

Cô cầm điện thoại, nhìn màn hình rồi thản nhiên nói với người phụ nữ đang lớn tiếng: “Hóa ra là mẫu giày của hai năm trước, bảo sao tôi tìm mãi trên trang chính hãng không thấy.”

Người phụ nữ kia hơi chột dạ nhưng vẫn cứng miệng: “Thì sao? Giá lúc đó là 1,988 tệ, chẳng phải cô nói sẽ đền sao? Chuyển khoản đi!”

“Hai năm trước mà cô nói là lần đầu tiên mang, tôi tạm thời không truy cứu xem có đúng không. Phí hao mòn tôi cũng không tính toán với cô, nên tốt nhất cô đưa mã nhận tiền ra.”

Những lời của Thẩm Từ không quá gay gắt, nhưng từng câu lại khiến đối phương mất mặt. Đặc biệt là thái độ thờ ơ, lạnh nhạt của cô càng khiến người phụ nữ trông như kẻ ngang ngược vô lý.

Người phụ nữ kia còn muốn tiếp tục cãi, nhưng ánh mắt khó chịu của những thực khách xung quanh khiến người đàn ông đi cùng cũng thấy bối rối. Không chịu nổi nữa, hắn ta rút điện thoại ra, đưa mã QR cho Thẩm Từ:

“Chuyển đi.”

Thẩm Từ không do dự, chuyển thẳng 1 tệ 988 hào.

Thấy thông báo chuyển khoản thành công, người đàn ông kia không nói thêm lời nào, kéo tay người phụ nữ rời đi ngay lập tức, bữa ăn cũng bỏ dở.

Thẩm Từ vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, thầm nghĩ hôm nay ra đường chắc quên xem lịch, hết lần này đến lần khác lại gặp phải những kẻ kỳ quặc.

Quản lý nhà hàng không quên đến trấn an cô, còn tặng thêm một phần salad cá hồi như một lời xin lỗi.

“Không sao đâu, ăn tiếp thôi.” Thẩm Từ cười nhẹ, trấn an em gái để cô bé không bị ảnh hưởng bởi sự việc vừa rồi.

Chỉ là một sự cố nhỏ mà thôi.

Thẩm Lê chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ, nên vẫn còn chút bàng hoàng. Nhưng thấy chị gái bình tĩnh, cô cũng yên tâm hơn nhiều, ngoan ngoãn gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Cảm giác có người đang nhìn mình, Thẩm Từ vô thức quay đầu lại, ánh mắt chạm đúng vào ánh mắt của Cù Dương trước khi cậu kịp quay đi.

Cô hơi khựng lại, Cù Dương?

Cô không quen biết, nhưng lại biết người này.

Không chỉ vì Cù Dương là bạn cùng phòng của Lê Tiêu, mà còn vì cậu ấy là phó chủ nhiệm câu lạc bộ bóng rổ của trường, một nhân vật khá nổi bật.

Lông mày rậm, mắt to, làn da rám nắng khỏe khoắn, cao khoảng 1m85, một hình mẫu điển hình của nhiều nữ sinh.

Đến cả Vương Hậu, một cô nàng trạch nữ chính hiệu, suốt ngày chỉ thích xem đam mỹ trong ký túc xá, cũng thường xuyên chạy ra sân bóng để xem cậu ấy chơi.

Chắc là nhận ra mình nên mới nhìn sang thôi.

Thẩm Từ không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện với em gái như chưa có gì xảy ra.

Bên kia—

“Ê, cậu có nghe rõ không? Hình như Thẩm Từ vừa chuyển khoản gần hai triệu cho cái bà đó đấy!” Thiệu Vũ thì thào.

“Nhà cô ấy không phải điều kiện bình thường lắm sao?”

Nói rồi, cậu ta chợt tròn mắt, như vừa phát hiện ra một bí mật động trời, nhìn Cù Dương với ánh mắt đầy ẩn ý:

“Không lẽ cô ấy chia tay Lê Tiêu là vì có đại gia giàu hơn chống lưng?”

Cù Dương cau mày, mặt sa sầm xuống, giọng nói đầy khó chịu: “Cậu bớt nói linh tinh đi. Không ăn thì mình đi trước.”

“Ăn ăn ăn! Đừng giận mà!” Thiệu Vũ lập tức rụt cổ, cười hì hì: “Nhờ cậu mà hôm nay mình mới có cơ hội ăn sang thế này. Tối nay mình livestream, cậu nhớ ngồi sau lắc lư tí đi, đảm bảo fan sẽ donate Gia Niên Hoa cho mình.”

Sau bữa tối, Thẩm Từ đưa Thẩm Lê về trường. Đợi em gái xách theo đống đồ lỉnh kỉnh vào ký túc xá, cô mới quay người rời đi.

Về khách sạn, cô tắm rửa qua rồi cuộn mình trên sofa, nhàm chán lướt điện thoại.

Không ngờ, lướt được vài video thì lại thấy buổi phát sóng trực tiếp của bạn cùng phòng Lê Tiêu.

Thiệu Vũ ngồi trước camera, hào hứng trò chuyện, còn Cù Dương thì lặng lẽ ngồi bên cạnh, trông chẳng khác gì một mô hình không cảm xúc.

Bình luận toàn là các fan vào ngắm trai đẹp, quà tặng bay ngập màn hình, khiến Thiệu Vũ vui đến mức cười ngoác tận mang tai.

Nhìn cảnh đó, Thẩm Từ thấy buồn cười, tiện tay nạp vào 10 tệ, mua 20 bông Gia Niên Hoa gửi vào phòng livestream.