Trần Sự

Chương 49: Xưng đế chi lộ (9)

Dịch: Phong Bụi

“Cô nương không chê ngươi ngươi liền cám tạ trời đất đi.”

Trần Trí ghép đầu mối trước mắt vào một chỗ: “Tây Nam Vương tuyển tú ở Hồ Quảng, giai lệ bị đưa đến vào tay một tay chân ở Phúc Kiến… Ngươi có thể nghĩ đến điều gì?” Sức quan sát bén nhạy của Dung Vận luôn có thể từ những chi tiết rất nhỏ biết rõ được chân tướng, y ký thác kỳ vọng rất lớn đối với lần này.

Nhưng lần này đầu óc Dung Vận cũng rất mơ hồ: “Sau khi Phúc Kiến thuần phục Tây Nam Vương, được tin yêu sâu sắc.”

Dường như cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

Trần Trí vòng vo một vòng ở trong phòng, đột nhiên cúi đầu nhìn cùm, tựa hồ đang suy nghĩ làm sao gỡ nó xuống.

“Sư phụ con giúp Người.” Dung Vận gỡ cây trâm từ trên đầu xuống, mái tóc đen dài đổ nghiêng như thác nước, từng sợi suôn mềm, lại không quá lếch thếch. Hắn tùy tiện túm lại mái tóc vừa tản ra, cúi đầu cắm cây trâm vào trong lỗ, trước sau trái phải ngoáy ngó, sau một lát, liền nghe rắc rắc một tiếng, khóa được mở ra.

Trần Trí gỡ cùm tay xuống, hoạt động một chút cổ tay đau nhức, cảm thấy có người đang đυ.ng chân, vừa cúi đầu, Dung Vận đã ngồi chồm hổm dưới đất gỡ xiềng chân rồi.

Hắn gỡ rất nghiêm túc, tóc kéo lê trên đất cũng không phát hiện, Trần Trí nhìn không nổi nữa, khom người vén tóc hắn lên, muốn thả lỏng cầm, ai ngờ tóc kia trơn trợt, nắm một cái tản ra một nửa.



Đường đường tiên nhân, tóc không cầm nổi, làm sao cầm chúng sinh?

Trần Trí giận dỗi lần nữa túm lấy tóc, hơi dùng sức. Hừ, ngươi đi nơi nào cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta đâu.

Dung Vận lúng túng nhìn sư phụ có chút biểu cảm trẻ con, tay cầm trâm không biết nên để nơi nào, chờ Trần Trí nhìn tới, mới đưa vào trong tay y: “Sư phụ giúp con buộc tóc đi.”

“Ừ.” Trần Trí không có cự tuyệt, bảo hắn ngồi yên, lấy ngón tay thay lược, nhẹ nhàng gỡ hai cái, thành thạo búi tóc.

Dung Vận đưa tay sờ một cái: “Sư phụ chải thật đẹp.”

“Đương nhiên, tóc em gái ta khi còn bé đều là ta chải cho.” Trần Trí khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười mỉm.

Dung Vận mở to mắt: “Con còn có sư cô? Sư cô bây giờ ở đâu?”

Trần Trí nụ cười cứng đờ: “Dĩ nhiên ở nơi nàng nên ở.”

Dung Vận trầm mặc một hồi hỏi: “Là kinh thành sao?”

Trần Trí sững sốt một chút, mới hồi tưởng lại mình từng bịa ra thân phận hậu duệ hoàng thất triều Trần.

Dung Vận thấy y không nói lời nào, cho là nhớ lại chuyện thương tâm, nhẹ nhàng dựa đầu tới gần, ôm y nói: “Sư phụ còn có con.”

Trần Trí muốn sờ đầu hắn, động thủ lại nghĩ tới tóc là mình chải, không đành lòng phá hỏng, đổi thành vỗ bả vai hắn: “Người lớn như vậy rồi, sao mà động một chút là ôm ôm ấp ấp.”

Dung Vận ngửa đầu nhìn y một cái, tiếp tục cúi đầu ôm lấy: “Ngoài sư phụ ra, con cũng không có ai khác có thể ôm.”

Trần Trí đúng lúc rót quan niệm vào: ” Chờ ngươi cưới vợ rồi là có liền.”

Dung Vận tưởng tượng một chút, cau mày chê bai: “Vậy lùn quá.”

Trần Trí cúi đầu nhìn đầu hắn, thầm nói: Quả dưa lùn còn không biết xấu hổ chê người khác. Nhắc tới, kiếp trước Thôi Yên khi còn bé vóc dáng cũng không cao, nghe nói mười hai tuổi mới chợt cao nhổng, Dung Vận đời này khi còn bé cao hơn so với kiếp trước một chút, chẳng qua là lúc mười hai tuổi không có thay đổi quá lớn, vẫn chỉ là từng chút từng chút một cao lên, cũng không biết sau này có thể đạt tới độ cao của Thôi Yên hay không.

Y nói: “Cô nương không chê ngươi ngươi liền cám tạ trời đất đi.”

Bởi vì một câu nhạo báng, Dung Vận liền khó chịu cả một buổi chiều, đến tối cũng không thấy tốt hơn, cơm ăn một chút, liền nhón chân đứng sát chân tường. Trần Trí muốn gỡ cùm, hắn cũng không chịu, nói trên chân có sức nặng, có thể kéo mình dài ra chút

Trần Trí dở khóc dở cười: “Có khi kéo càng lùn ấy chứ.”

Dung Vận lập tức đổi sắc mặt, muốn rút trâm cài tóc ra gỡ cùm của mình, lại nghĩ tới tóc là Trần Trí chải, không nỡ tháo, liền nhăm nhe đến Trần Trí.

Trần Trí không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Đừng hòng ta chịu tóc tai bù xù.”

Dung Vận nói: “Con cũng sẽ chải tóc cho sư phụ.”

Trần Trí nghi ngờ nhìn hắn.

Dung Vận nói: “Tóc con đều con tự mình chải.”

Nhớ tới hắn bình thường dáng vẻ coi như gọn gàng, Trần Trí cuối cùng cho hắn một cơ hội, tháo trâm cài tóc ra cho hắn. Hắn nhận lấy, dứt khoát mở xiềng chân ra, lúc mở còng tay, bởi vì vị trí khóa cùng cổ tay quá gần, cắm không tiện, Trần Trí liền giúp hắn cắm vào, để cho tự hắn đè trâm cài tóc nhẹ nhàng chuyển động, không bao lâu, còng tay liền mở ra.

Trần Trí hỏi: “Ngươi học được ở đâu thế?”

Dung Vận nói: “Cha con dạy. Cha con đưa cho mẹ một rương bách bảo, cách mấy ngày liền len lén nhét đồ vào trong, sau đó lừa gạt mẹ nói là rương bách bảo sinh tiền. Nếu như cha đi xa, sẽ bảo con nhét vào.”

Trần Trí: “…”

Dung Vận thấy Trần Trí hồi lâu không lên tiếng, hỏi: “Sư phụ sao thế?”

Trần Trí đè trán mình: “Ta cũng không biết sao nữa, đột nhiên rất muốn sủa gâu gâu mấy tiếng.” (Bụi : Mình cũng không rõ tác giả có ý gì ở chỗ này, chỉ biết là tiếng chó sủa trong tiếng Trung đồng âm với từ « vượng » – tức phát tài)

Nhưng mà không đợi y mở miệng, bên ngoài liền có người kêu lên thất thanh. Tiếng nói quá ồn ào hỗn loạn, Trần Trí cùng Dung Vận dựa vào bên cửa sổ mới mơ hồ nghe thấy bên ngoài kêu là “Cháy nhà”. Bởi vì cửa sổ quá nhỏ, tầm mắt có hạn, không nhìn thấy nguồn lửa, Dung Vận cầm xiềng chân lên nện ở trên cửa sổ, lại phi thân đạp một cước, trực tiếp đá toàn bộ khung cửa sổ ra ngoài.

Dung Vận dẫn đầu chui ra, xoay người lại đi kéo Trần Trí.

Trần Trí vừa leo cửa sổ, vừa cảm thấy khó hiểu hỏi: “Ngươi tại sao không trực tiếp đạp cửa?”

Dung Vận: “…”

Đi ra bên ngoài, rõ ràng có thể thấy ánh lửa ở ba phía, tiếng kêu khóc, tiếng mắng chửi, tiếng vật nặng ngã xuống đất, bốn phương tám hướng đều có. Dung Vận ôm Trần Trí bay lên nóc nhà. Từ chỗ cao nhìn, tình cảnh trong thôn liếc qua liền thấy ngay. Tổng cộng có ba chỗ bốc cháy, hai nơi thế lửa mãnh liệt, đã từ hai bên lan tràn, một nơi đang có một đám người tạt nước vây quanh.

“Hảo thân thủ!” Người đàn ông râu quai nón mang mấy thanh niên cùng nhốt chung từ phía trước lao ra, ngẩng đầu nhìn bọn họ, trong tay còn cầm cây đuốc gây ra hỏa hoạn.

Trần Trí từ trên nóc nhà đáp xuống: “Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông râu quai nón mở to hai mắt, tựa hồ cảm thấy “khinh công” của Trần Trí hết sức thần kỳ, bị hỏi lần thứ hai mới trả lời: “Ta đốt lửa… Có đại nhân vật cùng hai tên hộ vệ cùng nhau đi về phía tây, chờ sau khi bọn họ cứu hỏa xong, nhất định sẽ chạy tới bảo vệ hắn. Chúng ta đi về phía đông!”

Lời nói có chút không có mạch lạc, nhưng Trần Trí nghe hiểu. Lửa là do người đàn ông râu quai nón đốt, có đại nhân vật trốn về phía tây, chờ sau khi nơi này hộ viện bọn họ cứu hỏa xong, nhất định sẽ đi theo về phía tây, cho nên đi về phía đông an toàn hơn.

Trần Trí hỏi: “Vậy đại nhân vật kia dáng dấp ra sao?”

“Mặt trắng nhỏ cổ, ánh mắt đen nháy, nhìn hết sức lịch sự, ờ, trán còn có một mụn ruồi đen nhỏ.” Người đàn ông râu quai nón nói.

Trần Trí nhất thời kích động. Không phải là người Phúc Kiến nhìn thấy qua lỗ trên cửa sổ đó sao? Y hỏi: “Hắn chỉ mang theo hai tên hộ vệ?”

Người đàn ông râu quai nón gật đầu một cái, sau đó liền nói: “Ngươi muốn bắt hắn làm con tin? Ta đi cùng ngươi.”

Trần Trí hỏi: “Vậy bọn họ làm thế nào?”

Người đàn ông râu quai nón quay đầu, những thanh niên kia cũng mặt hốt hoảng nhìn hắn, sợ mình bị bỏ lại. Trần Trí cũng không dài dòng, hỏi rõ phương hướng, liền mang theo Dung Vận chạy tới, người đàn ông râu quai nón thì mang những người khác đi về phía đông.

Nửa đường, Dung Vận kéo tay Trần Trí nói: “Sư phụ, con cảm thấy hắn có gì đó không đúng.”

Trần Trí mới vừa mở miệng hỏi là không đúng ở chỗ nào, phu xe cùng bà vυ' liền từ trong phòng bên cạnh  nhảy ra, hợp lại cùng bọn họ. Chỗ bọn họ bị giam cách nguồn lửa xa hơn, cho nên đến bây giờ mới thoát ra.

Dung Vận nói: “Con cảm thấy hắn quá mức chú ý người Phúc Kiến đó.”

Trần Trí suy nghĩ một chút, đúng là như vậy. Miêu tả của người đàn ông râu quai nón đối với người kia gần như quan sát hết sức tỉ mỉ, đây cũng không phải là điều sẽ chú ý sau khi phóng hỏa, vội vàng chạy trốn.”Vậy chúng ta đi những phương hướng khác sao?”

Dung Vận nói: “Sư phụ không muốn xem xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì sao?”

Mặc dù rất muốn xem, nhưng điều kiện tiên quyết là Dung Vận phải được an toàn tuyệt đối.

Dung Vận nói: “Con tin tưởng sư phụ sẽ chăm nom con thật tốt, hơn nữa, bọn họ cũng ở kế cận đây, con sẽ không có việc gì.” “Bọn họ” trong miệng hắn chính là bốn đội nhân mã âm thầm bảo vệ trước sau trái phải.

Mặc dù hắn bị nhốt, nhưng sự trao đổi giữa bọn họ chưa bao giờ cắt đứt, có đôi khi là một động tác sờ tóc tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, có đôi khi là một hồi tiếng chim kỳ quái.

Trần Trí thoáng yên tâm, theo lời tiếp tục đuổi tiếp. Trừ phi đối phương cố ý chờ mình, nếu không bọn họ đi trước một thời gian dài như vậy, khả năng gặp phải cũng không phải là rất lớn.

Thế nhưng, đối phương chính là đang đợi mình.

Dã ngoại hoang vu, một bàn bát tiên được điêu khắc tinh tế, một ấm trà Đại Hồng Bào (1) hương thơm thoang thoảng xông vào mũi, còn có một văn nhân trên trán có mụn ruồi đen nhỏ nhiệt tình chào đón.

(1)Đại Hồng Bào, thuộc trà Ô Long, đặc sản Phúc Kiến.

Người nọ vừa nghênh đón đám người Trần Trí, vừa cười ôm quyền: “May mắn làm sao, ở nơi sơn thanh thủy tú này, lại vô tình gặp được đặc sứ Giang Nam.”

Đối phương nếu có chuẩn bị mà đến, mình cũng không cần giấu giếm. Trần Trí đáp lễ: “Đúng là « vô tình gặp được » qua trăm phương ngàn kế.”

Người nọ không cho là nhục, ngược lại cho là vinh: “Nếu không phải như vậy, sao có thể mời được đặc sứ Giang Nam?”

Dung Vận bỗng nhiên nói: “Cái câu ‘Nếu không phải như vậy’ này của ngươi, ngược lại nói rất tiêu chuẩn.”

Người nọ ha ha cười nói: “Xem ra hai vị đối với người Phúc Kiến có chút hiểu lầm, cũng không phải là người Phúc Kiến nào cũng đều chẳng phân biệt được hục, phục, ta trước cố ý nói như vậy, chỉ là muốn gợi lên hứng thú của hai vị đối với ta. Nếu là người bình thường, dù là biết ta đến từ Phúc Kiến, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ có đặc sứ Giang Nam, tất nhiên sẽ lưu ý, muốn tìm ra kết quả.”

Nếu Dung Vận đã mở miệng, Trần Trí vui vẻ làm chưởng quỹ phủi tay không quản, dùng ánh mắt khích lệ hắn lên tiếng nhiều hơn.

Dung Vận không thể làm gì khác hơn là tiếp tục hỏi: “Cái người râu quai nón đó cũng là người của ngươi?”

Người kia nói: “Không sai. Hắn phái không ít người canh giữ ở đường thông về phía Trường Sa phủ phải đi qua, cuối cùng trời không phụ người có lòng, không để cho ta chờ không một trận. Bất kể là tận lực hay là vô tình gặp được, nếu đã cho chúng ta gặp được nhau, chứng minh rằng là người cùng một chí hướng, sao không ngồi xuống nói chuyện? Đại Hồng Bào này được trồng ở núi Vũ Di, có hương hoa nham cốt rất đặc biệt, mời chư vị nếm thử.” Hắn gọi mọi người ngồi xuống, tự mình châm trà.

Bà vυ' cùng phu xe ngửi một cái, không dám khẳng định, liền đặt ly trà trở về.

Người nọ đối với sự phòng bị của bọn họ coi như không thấy, mỉm cười nói: “Cho phép ta tự giới thiệu. Tại hạ họ Thang, tên một chữ Huyên, chính là con trai thứ của Thái thú Phúc Kiến Thang Tắc Linh.”

Tên Thang Huyên, Dung Vận có nghe đồn chút ít. Thuở nhỏ đã có danh xưng Thần thông, đáng tiếc làm việc cuồng phóng không theo phép tắc, hàng năm ở bên ngoài du lịch, còn viết một quyển 《 Vũ Di nhàn sĩ chi giang sơn du ký 》, ghi chép kỳ văn dị sự khắp đại giang nam bắc, rất được khen ngợi. Hắn cũng xem qua, hết sức thích những câu chuyện thú vị hắn viết, sắc mặt nhất thời hòa hoãn không ít: “Ngươi đang làm việc cho Tây Nam Vương?”

Thang Huyên nói: “Ta nếu chịu làm việc cho gã, há phải chạy đến trong núi phóng hỏa?”

Dung Vận nói: “Theo ta biết, Phúc Kiến đã quy thuận Tây Nam Vương.”

Thang Huyên thở dài nói: “Chúng ta luôn luôn cùng tiến cùng lui với Giang Tây, bọn họ đã quy thuận trước, chúng ta còn có thể như thế nào? Lúc đao gác ở trên cổ, xương đầu gối dù sao cũng phải mềm nhũn. Có điều, ta tin tưởng Dung công tử có thể xử lý Giang Nam gọn gàng ngăn nắp như vậy, nhất định có trí tuệ của bách long, nào sẽ bị che đậy bởi những mánh khóe nhỏ đó của Tây Nam Vương? Quả nhiên, ta đây không phải là đã đợi được các ngươi rồi sao?”

Dung Vận nói: “Ngươi biết chúng ta sẽ đến?”

Thang Huyên nói: “Nghe nói liên hôn giữa Giang Tây cùng các ngươi thất bại, ta cũng biết tấm giấy này hơn phân nửa là không gói được lửa rồi, lập tức phái người nghiêm thủ tất cả các con đường trọng yếu thông hướng Trường Sa phủ. Đúng lúc biên giới Hồ Quảng đang bắt người bên ngoài địa phương một cách không kiêng dè gì, ta liền phái người lẫn vào trong đó, ôm cây đợi thỏ. Sau đó Dương Viễn, chính là râu quai nón, thông báo ta rằng có đoàn người khí độ phi phàm, không giống người bình thường, ta liền chạy tới. Lần đầu gặp mặt, mặc dù cách giấy cửa sổ, chỉ có thể nhìn được ánh mắt nhỏ bằng lỗ cửa, nhưng có câu nói, nhìn báo qua ống, chỉ nhìn được góc vân, tuy chỉ là một đôi mắt, nhưng ta đã nắm chắc được bảy tám phần. Quả nhiên, sau khi Dương Viễn phóng hỏa, liền đưa các ngươi đến bên người ta.”

Lời này nghe thật là nổi da gà.

Trần Trí không nhịn được nhấp một hớp trà cho đỡ sợ.

Đám ba người Dung Vận trừng mắt to nhìn y, còn thiếu nước móc cổ họng y để cho y ói ra.

Thang Huyên ngược lại hết sức ngạc nhiên mừng rỡ: “Xem ra vị công tử này tin lời ta.”

Trần Trí chân thành lắc lắc đầu: “Ta chẳng qua là miệng khát lại không sợ độc.”

Thang Huyên sững sốt một chút, ha ha cười nói: “Vị công tử này thật là tính tình ngay thẳng! Không biết xưng hô thế nào, tuy là lần đầu gặp nhau, ta đã tiên đoán được ngày sau chúng ta nhất định sẽ trở thành tri kỷ!”

Dung Vận gắng gượng kéo đề tài từ trên người Trần Trí trở về: “Ngươi trăm phương ngàn kế dẫn chúng ta ra, rốt cuộc là vì cái gì?”

Thang Huyên cười nói: “Đương nhiên là vì liên – hiệp.”

Vào trước sáng sớm Tây Nam Vương công chiếm Hồ Quảng, Thang Tắc Linh liền đề cập tới việc liên hiệp Giang Nam, đối kháng lưỡng Quảng, khi đó Thang Huyên đã phản đối. Trong suy nghĩ của hắn, Giang Nam cũng là một đám người hề quỳ liếʍ chân Tây Nam Vương, không thể mưu chuyện cùng bọn chúng, cho đến khi Dung Vận hoành không xuất thế, hắn mới để ý Giang Nam mấy phần.

Sau đó Hồ Quảng bị phá, Giang Tây hàng, Phúc Kiến độc mộc khó chống, không thể làm gì khác hơn là tạm thời phụ thuộc vào Tây Nam Vương, cầu thêm thời gian mưu đường ra khác.

Lần này, đổi thành Thang Huyên chủ động nói đến việc liên hiệp Giang Nam.

Nhưng mà, trước khi liên hiệp, hắn còn cần tiến hành khảo nghiệm để nghiệm chứng, đám người Giang Nam này rốt cuộc là đồng đội như heo hay là đồng đội như thần. Vì vậy mới có một màn mắt lạnh nhìn Thái thú Giang Tây quan hệ mật thiết cùng bọn họ.

Dung Vận cuối cùng cũng không phụ kỳ vọng, mắt “tình chàng ý thϊếp” một hồi, lại đang thời khắc mấu chốt xách quần lên không nhận người, đùa bỡn đối phương quay như chong chóng.

Khi đó hắn thì có dự cảm, đối phương nhất định sẽ vươn tay đến sự kiện Hội minh.

Chẳng qua là, tay hắn dài đến đâu? Là đơn giản ném hòn đá, dậy lên một vòng sóng nước, hay là lật tay là gió, úp tay là mưa?

Hắn cực kỳ mong đợi.

Giống vậy, Dung Vận cũng đang suy đoán mục đích của đối phương. Dung phủ tọa lạc tại Hàng Châu, muốn liên hiệp, một phong thư là được, cần gì phải vòng vo trên đất của Tây Nam Vương, làm phiền toái như vậy? Có thể thấy sau lưng nhất định còn có những nguyên nhân khác.

Hắn hỏi: “Tây Nam Vương tìm những người này rốt cuộc làm gì?”

Thang Huyên nói: “Hiện nay tại Trường Sa phủ lưu truyền hai loại giải thích, một loại nói Tây Nam Vương đang tu luyện tà công, cần dùng đàn ông khỏe mạnh trẻ trung thải bổ; một loại khác nói Tây Nam Vương đang muốn thành lập một quân đội, không cần những kỹ năng khác, biết chết là được.”

Hai loại này nghe cũng chẳng tốt đẹp hơn nhau là bao.

Trần Trí nói: “Ngươi ở chỗ này… Là phụ trách chuyện này?”

Thang Huyên cười nói: “Ta nếu phụ trách chuyện này, cần gì phải cho ngươi hai loại lựa chọn? Ta biết các ngươi có thể ở chỗ này, liền ngụy tạo thư Tây Nam Vương, để cho bọn họ cho là ta là đặc sứ của phủ Tây Nam Vương, lúc này mới để cho ta ở lại.”

Dung Vận nói: “Ngươi gióng trống khua chiêng như vậy, không sợ bứt dây động rừng sao?”

Thang Huyên nói: “Ngươi không biết ở Hồ Quảng có bao nhiêu thôn trang như vậy, cho dù phát sinh chút gì, cũng tuyệt sẽ không kinh động đến Tây Nam Vương. Hơn nữa, Vương Vi Hỷ hôm qua đến Trường Sa phủ, Tây Nam Vương nhất định đang vây quanh lấy lòng ông ta, nào có để ý tới những chuyện khác.”

Trần Trí cùng Dung Vận hai mắt nhìn nhau một cái, Dung Vận hỏi: “Ngươi bước kế tiếp có tính toán gì không?”

Thang Huyên cười nói: “Vậy phải xem các ngươi. Các ngươi nếu là nguyện ý hợp tác cùng ta, ta tự mình nghĩ cách giúp các ngươi một tay.”

Dung Vận nói: “Ta nếu muốn đi Trường Sa phủ thì sao?”

Thang Huyên nói: “Cái này còn không phải là chuyện một câu nói thôi sao? Ta tự mình quang minh chính đại đưa các ngươi vào Trường Sa phủ.”

Nhiều bạn vẫn tốt hơn so với nhiều địch.

Câu hỏi này thật ra không cần suy tính, đã có câu trả lời.

Dung Vận đồng ý yêu cầu liên hiệp của Thang Huyên—— vì vậy, trước ngày quan trọng Tây Nam Vương Hội minh cùng triều Yến phương Bắc, Dung Vận đại biểu Giang Chiết cùng Thang Huyên đại biểu Phúc Kiến, đã kết thành liên minh trước một bước.

Thang Huyên nói sẽ mang bọn họ quang minh chính đại vào, quả nhiên liền quang minh chính đại mang vào. Mười chiếc xe ngựa tạo thành đoàn xe hoành tráng, từ trên quan đạo nghênh ngang thông qua cửa ải Trường Sa phủ, đưa vào Phù Dung sơn trang tạm thời tiếp đón bọn họ.

Không kịp tắm nghỉ dưỡng sức, hắn liền kêu Dung Vận cùng Trần Trí lên mật đàm.

Cho đến nay, bọn họ vẫn chưa có nói ra thân phận, có điều đối phương hiển nhiên trong lòng biết rõ, lúc ở riêng thì luôn miệng Dung công tử cùng tiên nhân, nhưng là ở dưới tình huống có người, lại là dựa theo cách Trần Trí xưng hô, gọi bọn họ là Trình công tử cùng tiểu Trình công tử. Thân phận bọn họ ở chỗ này là khách khanh, xen lẫn vào cùng những khách khanh khác, trừ mặt ra, ngược lại cũng không làm người khác chú ý.

Dung Vận vẫn là mặt nạ anh khí bừng bừng đó, Trần Trí dùng là thật mặt, bởi vì ở trước mặt Thang Huyên lộ mặt rồi, lúc này ngược lại không tiện đeo mặt nạ khác nữa. Cũng may y cả đêm hồi tưởng lại kiếp trước của mình, nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ hai tên không bình thường là Đan Bất Xá sau khi bị thiên lôi đánh không chuyển thế và Yến Bắc Kiêu đã chuyển thế lại khôi phục trí nhớ ra, ngược lại cũng không có người nào khác quen biết y.

Nói là mật đàm, nhưng thật ra là Thang Huyên báo tình hình dưới mắt cho bọn họ biết: “Hội minh còn chưa có chính thức bắt đầu, nghe nói Tây Nam Vương trước Hội minh, muốn mở một Bách Mỹ yến trước, đang vận chuyển mỹ nhân cùng bức họa từ Quảng Châu đến.”

Đến rồi đến rồi, vẫn là đến rồi.

Trần Trí liếc nhìn Dung Vận, âm thầm vui mừng vì hắn đã đeo mặt nạ.

Dung Vận hỏi: “Ngươi có biết bách mỹ trong Bách Mỹ yến kia bao gồm những ai không?”

Thang Huyên mò ra một cái quạt phe phẩy: “Mỹ nhân bên người Tây Nam Vương như mây, ta nào có thể biết hết. Có điều ta nghe nói, bách mỹ này thật ra thì chưa gom đủ, tính đến nay mới chỉ có tám mươi chín mỹ, hơn nữa trong đó còn có hai mươi mấy là đàn bà, bao gồm người đẹp Giang Nam.”

Hắn rất là bất mãn đối với cách làm của những thế gia Giang Nam Ngô, Phòng, cảm thấy bọn họ thân ở Giang Nam, lại ủng hộ Tây Nam Vương, là điển hình ăn cây táo rào cây sung, buồn cười nhất chính là, ủng hộ càng về sau, chỉ riêng đưa tiền còn chưa đủ, con trai trưởng  con gái trưởng cũng đưa vào, lại không được nửa cái danh phận, đơn giản là sự sỉ nhục của thế gia.

Thang Huyên nói: “Các ngươi yên tâm đi, Bách Mỹ yến này mời không ít văn nhân mặc khách, ta mang các ngươi đi vào cũng không sao, chẳng qua là lo lắng mặt Dung công tử sẽ đưa tới tai họa.”

Dung Vận không cam lòng yếu thế nói: “Thang công tử vẫn là lo lắng cho bản thân đi.”

Thang Huyên sờ mặt mình nói: “Không cần lo lắng, Tây Nam Vương ngày đầu tiên thấy ta, liền tự tay vẽ một bức họa cho ta rồi, đã được vào trong tám mươi chín mỹ rồi. Điều ta hôm nay lo lắng duy nhất chính là thứ hạng, nghe nói bách mỹ lấy diện mạo phân làm tam lục cửu đẳng, cấp đầu tiên gọi là Tiên nhân chi tư, là dáng vẻ cực phẩm chỉ có ở trên trời, dưới đất không có. Cấp thứ hai là Khuynh quốc chi sắc, có thể nói là hồng nhan họa thủy. Xuống chút nữa, chính là Xuất chúng chi dung, mặc dù cũng là xinh đẹp, chỉ là không có mờ nhạt so với quần chúng thôi.”

Trần Trí nghe xong, cảm thấy Tây Nam Vương thật là rất biết vẽ chuyện. Vốn là dung mạo dựa vào nhất nhị tam tứ bình cao thấp đã gây ra tranh cãi rồi —— ít nhất Hoàng khuê nói, Dung Vận tấn công Tây Nam Vương chính là vì hạng thứ hai, bây giờ còn phải phân thượng trung hạ, đều là mỹ nhân, sợ là không ai phục ai. Nếu như thiên hạ bất hạnh, thật để cho Tây Nam Vương ngồi lên ngôi vị hoàng đế, riêng tranh đấu của giai lệ ba ngàn người trong hậu cung gã đã có thể khiến triều đình lại lật đổ thêm lần nữa rồi.

Y vừa cảm khái vừa hứng thú bừng bừng hỏi: “Bách Mỹ yến khi nào thì bắt đầu?”

Ngược lại cũng không phải rất lâu, chỉ là năm ngày sau.

Thời tiết đẹp, hai ngày trước vẫn còn mưa lâm da^ʍ, đến khi yến hội bắt đầu, lại mây đen tan đi, nắng rạng rỡ, hoa đỗ quyên trong sơn trang dính mưa móc, như mỹ nhân thẹn thùng lại sợ hãi, khiến người ta vừa yêu lại vừa thương.

Đám khách mời đến trước cũng tấm tắc lấy làm kỳ, người người nói Tây Nam Vương hồng vận đã đến, có chân long chi tướng, ngay cả Thiên lôi trên trời cũng phải nhường đường.

Trần Trí nghe mà trong lòng ngứa ngáy, quả thực muốn vọt lên trời hỏi một chút, rốt cuộc có phải có chuyện như vậy hay không.

Đáng tiếc không đợi y hành động, một đám mỹ nhân liền nối đuôi mà vào.

Đám khách mời mới vừa còn rúc ra rúc rích nói không ngừng không hẹn mà cùng dừng lại, đưa mắt nhìn.

Lúc này, xuân quang vừa vặn. Cỏ xanh bích lục tươi non giống như một tấm thảm thiên nhiên, nhận bước chân nhẹ nhàng mềm mại của các mỹ nhân, còn làm nền khiến từng người các nàng thêm kiều diễm ướŧ áŧ.

Các khách mời đếm số người, tổng cộng đi ra hai mươi vị, người người đều là người đẹp trăm người có một, mặc dù mặc thống nhất váy lụa mỏng hạnh sắc, nhưng xuân hoa thu nguyệt, người nào người nấy có nét đẹp riêng, người xem ứng tiếp không nổi, không phân được rốt cuộc ai đẹp hơn ai.

“Hoan nghênh chư vị đến Bách Mỹ yến.”

Hai mươi vị mỹ nữ không hẹn mà cùng yêu kiều cúi chào, giọng nói kia như vành anh, như ngọc rơi, thật là xinh đẹp không thể tả.