Trần Sự

Chương 48: Xưng đế chi lộ (8)

Dịch: Phong Bụi

“Thật là hục các ngươi?”

Dung Vận thấy Trần Trí sắc mặt lạnh lùng, thật giống như không vui, lập tức không dám nói nữa.

Cách tờ mờ sáng còn chút thời gian, hai người lần nữa nằm xuống.

Trần Trí nằm ở trên giường, mới vừa gợi lên chút buồn ngủ, liền cảm giác được hai luồng ánh mắt nhìn chằm chằm mình sau gáy, xoay người nhìn một cái, Dung Vận quả nhiên không ngủ, đầu gối cánh tay, ánh mắt ngây ngô đang nhìn về phía mình sững sờ.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu lên mặt hắn, tái nhợt tựa như không có huyết sắc.

Trần Trí sâu kín hỏi: “Còn đang suy nghĩ chuyện bán thân?”

Dung Vận cả kinh một chút, vội nói: “Ồn ào đến sư phụ sao?”

Trần Trí nói: “Đúng vậy, suy nghĩ của ngươi phiền loạn giống như tiếng rao hàng rong chợ đêm.”

Dung Vận vội vàng nằm ngang, hai tay để ở trước ngực, nhắm mắt lại nói: “Con lập tức ngủ đây.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn kia ngược lại có mấy phần chim sợ càng cong, khiến cho Trần Trí không khỏi âm thầm xem lại mình, có phải đã dạy dỗ quá nghiêm khắc rồi hay không. Cách Dung Vận mười lăm tuổi còn lại không tới một năm, tính năm mà nói, tất nhiên rất ngắn, đổi thành số ngày, cũng chẳng lâu lắm. Nếu thời gian bầu bạn còn lại chẳng còn mấy, hẳn nên từ từ buông tay ra, để cho tự hắn đứng vững gót chân, từ từ đi về phía trước. Dù sao cũng là đế vương tương lai, nếu dưỡng thành thói quen có ý tưởng cũng không dám biểu đạt, vậy chính là lỗi của mình.

Y ôn nhu nói: “Nếu không ngủ được, liền nói xem ý tưởng của ngươi đi.”

Dung Vận mở mắt ra, liếc trộm y một cái, tựa hồ đang cân nhắc lời nói của y có phải thật lòng, khiến cho Trần Trí không nhịn được gõ nhẹ đầu hắn: “Bảo ngươi nói thì nói đi.”

Dung Vận lúc này mới nghiêng người sang, nằm đối mặt với y: “Hội minh việc đại sự như vậy, Tây Nam Vương nhất định phòng bị nghiêm ngặt. Càng đến gần Trường Sa phủ, cửa ải càng nhiều, chúng ta xen lẫn trong đội ngũ đưa lễ, có thể tiết kiệm đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.”

Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Đạo lý này mọi người đều hiểu, nhưng còn phải dựa vào tình huống thực tế phân tích thực tế.

Trần Trí nói: “Điều kiện tiên quyết là, ngươi có thể trở nên mờ nhạt với tất cả mọi người.”

Nhờ phúc của những mặt nạ tinh mỹ Đàm Thúc cung cấp, sau khi đeo lên đi nơi nào cũng là vạn người có một, vạn người chú ý.

Đáng tiếc bà vυ' giới tính không đúng, phu xe tuổi tác quá lớn. Nếu nhất định phải ở giữa mấy người bọn họ chọn ra một người mờ nhạt nhất, cũng chỉ có mình với mặt mũi thực. Y cẩn thận suy tính đề nghị của Dung Vận, liền nói: “Nếu như vậy, để cho ta đi đi.” Nếu như chủ động bán người, có lẽ còn có thể mang theo mấy người bọn họ.

Dung Vận trong nháy mắt trợn tròn hai mắt, mặt đầy hối hận: “Không được.”

Trần Trí tức cười hắn: “Vì sao không được?”

Dung Vận bật thốt lên: “Sư phụ quá già rồi!”

Trần Trí: “…”

Người tranh một hơi, phật tranh một nén hương.

Trần Trí nửa đêm canh ba dậy đốt nến soi gương cảm thấy cái hơi này, nén nhang này đều phải giành lại!

“Sư phụ Người nghe con nói, con không phải cái ý này, thật sự không phải là cái ý này.” Dung Vận giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Trần Trí lắt qua lắt lại, “Ý con nói là sư phụ đức cao vọng trọng…”

Trần Trí chỉ mình trong gương: “Không phải tuổi cao đức trọng sao?”

Dung Vận dùng sức lắc đầu: “Sư phụ là siêu phàm thoát tục, phẩm đức cao thượng.”

Trần Trí cười lạnh nói: “Nhờ vào việc trải qua đời người, mới lão luyện già dặn.”

Dung Vận bị sỉ vả không đất dung thân, vẻ mặt đưa đám nhìn y.

Trần Trí nói: “Đi xem xem trưởng thôn bọn họ tỉnh chưa, ta có chuyện thương lượng cùng bọn họ.”

Dung Vận kinh hãi: “Sư phụ thật sự muốn đi?”

Trần Trí đứng lên, ngoài cười trong không cười vỗ đầu hắn: “Hiếm thấy đồ nhi nói ra đề nghị hay như vậy, thầy tự nhiên phải hết sức tương trợ.”

Lúc Dung Vận đi gọi người, âm thầm cầu nguyện người cả nhà trưởng thôn đã sợ đến thông đêm lẻn trốn. Đáng tiếc, trời không chiều lòng người. Mặc dù ba người mặt mũi tiều tụy, vẻ mặt thấp thỏm, nhưng vẫn tới.

Trần Trí nói hiếm có đến gần Tây Nam Vương, cơ hội một bước lên trời, để được giống như anh em Mã thị hưởng thụ giàu sang phú quý, mình phải liều mạng một phen.

Cha con trưởng thôn nào ngờ trải qua u ám lại thấy hy vọng, đối phương lại chủ động yêu cầu bán thân, vừa mừng vừa sợ lại sợ nằm mộng, hỏi liên tục chừng mấy tiếng, bị Dung Vận hung tợn trừng mắt một cái.

Con trai trưởng thôn vội vàng nói: “Là đạo lý này, nếu không phải tôi diện mạo xấu xí, không lọt nổi vào mắt, nhất định cũng đi tranh một chuyến.”

Trần Trí: “…” Còn nhớ cha ngươi trước đây không lâu còn nói rằng nhà các ngươi ba đời đơn truyền không?

Để bảo đảm cha con trưởng thôn sẽ không trả đũa, Trần Trí để cho bọn họ ký khế ước hợp tác cùng lời khai, nếu mình xảy ra chuyện, bọn họ cũng không thoát được liên quan.

Trưởng thôn mặc dù phát hiện thân phận bọn họ không đơn giản, nhưng khi người bị lợi ích trước mắt che đậy, phần lớn sẽ dối mình gạt người, mê tín vào vận mạng, không phải an ủi mình chuyện chưa chắc tệ hại như mình nghĩ, thì chính là tin tưởng chuyện tương lai xảy ra cũng sẽ không dính líu đến mình, bọn họ cũng không ngoại lệ.

Trần Trí đưa ra một yêu cầu với bọn họ, chính là muốn mang ba người của y cùng theo.

Vốn tưởng rằng trưởng thôn sẽ làm khó, ai ngờ con trai ông ta lập tức đồng ý: “Chỉ là phải mời vị thẩm nương này đổi trang phục khác.”

Vợ trưởng thôn tìm một bộ quần áo cũ của trưởng thôn ra cho bà, lại buộc chặt ngực bằng một tấm vải, nhìn qua ngược lại có chút dáng vẻ đàn ông.

Cả nhà trưởng thôn cùng bọn họ đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, Trần Trí ngược lại cũng không sợ bọn họ giở trò bịp bợm, thoải mái tháo mặt nạ xuống, đổi trở về khuôn mặt vốn có, lại kéo Dung Vận xuống bếp bôi nhọ nồi đầy mặt. Như vậy, một nhóm bốn người quả nhiên không có làm người khác chú ý như trước.

Dung Vận thì lại không vui, ba lần bốn lượt muốn Trần Trí đem mặt nạ đeo lên: “Hình dáng của sư phụ đẹp mắt hơn so với mặt nạ ngàn vạn lần, nếu để cho Tây Nam Vương thấy, nhất định sẽ thần hồn điên đảo.”

Trần Trí dở khóc dở cười. Lại phát hiện hắn cùng Thôi Yên  có một điểm lớn giống nhau —— thẩm mỹ quan đều rất có vấn đề, có lẽ cùng một hệ với Đàm Thúc. Y cố ý nói: “Đó không phải là vừa khéo sao, chữ sắc trên đầu có một cây đao, ta vừa vặn làm thịt gã.”

Dung Vận sao nghe không ra y đang nói đùa, vẫn nghiêm túc nói: ” Bên người Tây Nam Vương cao thủ nhiều như mây, sư phụ khả năng không dễ thành công.”

Trần Trí nói: “Có thể Tây Nam Vương đối với ta vừa thấy đã yêu, hai thấy mất hồn, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, thấy ta cầm đao đâm qua, còn tưởng rằng đang giỡn với gã, vừa kêu tới đây tới đây, vừa lùi tránh né.” ”

Dung Vận tưởng tượng ra cảnh tượng này, tâm tình tệ hại vô cùng: “Tây Nam Vương có tài đức gì, có thể để cho sư phụ giỡn với gã.” Dừng một chút, nhỏ giọng bổ sung nói, “Con còn chưa từng giỡn chơi với sư phụ nữa mà.”

Trần Trí nói: “Vậy chúng ta bây giờ chơi một trò chơi được chứ?”

Dung Vận mong đợi trợn to hai mắt.

Trần Trí nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không nói chuyện với ta, ta không nhìn ngươi, xem ai giữ vững được lâu nhất.”



Đây coi là cái trò chơi quỷ gì?

Dung Vận vừa muốn kháng nghị, Trần Trí đã kêu bắt đầu, nhất thời trăn trở mãi không thôi, vừa nghĩ, sư phụ rõ ràng đang đùa bỡn mình, vừa nghĩ, mặc dù là đùa bỡn mình, nhưng đích xác là lần đầu tiên chơi trò chơi, bỏ qua như vậy thì đáng tiếc biết bao.

Trần Trí thật vất vả giành được chút thời gian thanh nhàn, tranh thủ thời gian bảo phu xe cùng con trai trưởng thôn chuẩn bị lên đường.

Con trai trưởng thôn thấy mặt bọn họ, quả nhiên một câu cũng không hỏi, mình đánh xe bò dẫn đường ở phía trước, phu xe đánh xe ngựa đi theo phía sau. Dọc theo đường gặp phải không ít thôn dân, có mấy người tức giận trợn mắt nhìn con trai trưởng thôn, nhưng lúc con trai trưởng thôn nhìn sang, lại vội vàng chạy đi.

Trần Trí nghĩ: Lão trưởng thôn nói Huyện thái gia muốn ba người, đã nộp hai người lên, nghĩ hẳn là đã uy hϊếp người trong thôn.

Thôn cách huyện thành có một đoạn đường, con trai trưởng thôn nửa đường nghỉ ngơi hai lần, đưa nước đưa lương khô, hết sức ân cần. Bà vυ' kiểm tra thức ăn cùng nước, không có khác thường, liền mỗi người đều dùng một ít.

Tranh thủ trước lúc chạng vạng tối đóng cửa thành, bọn họ cuối cùng đã vào thành.

Con trai trưởng thôn quen cửa quen nẻo mang bọn họ đến chờ ở cửa sau huyện nha, mình đi trước gõ cửa, không bao lâu thì có một người đàn ông râu mép từ bên trong đi ra, hai người lầm rầm nói một hồi, người đàn ông râu mép liền đi tới, ánh mắt thật nhanh quét qua bà vυ' cùng phu xe, rơi vào trên mặt y cùng Dung Vận, lười biếng nói: “Đây là lần bổ sung thứ mấy rồi?”

Con trai trưởng thôn nháy mắt với gã, len lén đưa khối bạc vụn qua, cười nịnh nọt nói: “Ngài nhìn hai người còn lại, chẳng lẽ vẫn cảm thấy không đáng giá sao?”

Người đàn ông râu mép nhìn nhìn Trần Trí, lại nhìn nhìn Dung Vận, cuối cùng hài lòng cười cười: “Cũng coi như tiểu tử ngươi có chút nhãn lực.” Gã nói với đám người Trần Trí, “Nếu các ngươi là tự nguyện, ta cũng không nói nhiều rồi, vào nhà ký khế ước bán thân, từ đây vinh hoa phú quý phải xem vào vận khí của bản thân rồi. Chúng ta đưa phật đưa đến Tây Thiên, con đường nên có tuyệt đối sẽ có, chẳng qua là bạc khai thông các ngươi phải tự nghĩ biện pháp.”

Trần Trí cười nói: “Đi đến bước này rồi, chúng ta đều hiểu, chiếc xe ngựa này dù sao cũng không dùng được rồi, vẫn xin vui lòng nhận cho.”

Một chiếc xe ngựa đáng giá bao nhiêu tiền chứ!

Người đàn ông râu mép ánh mắt sáng lên, rốt cuộc gỡ bỏ vẻ qua loa lấy lệ, cười híp mắt dẫn bọn họ vào cửa, một đường giải thích: “Khế ước bán thân chẳng qua là một hình thức, chủ yếu để cho Vương gia yên tâm. Các ngươi phải biết, nơi tôn quý như Vương phủ, người bình thường muốn dính cũng dính không tới. Trong phủ chỉ có thể lưu hai loại người, một loại là người hầu, một loại chính là những người ký khế ước bán thân như các ngươi vậy. Chớ ủy khuất, các ngươi sau này sẽ làm người bên gối Vương gia, là người thượng đẳng, không giống với chúng ta nữa rồi. Không tin ngươi nhìn xem anh em Mã thị hôm nay phong quang thế nào.”

Trần Trí gật đầu nói đúng đúng.

Người đàn ông râu mép mang bọn họ tới một gian căn phòng nhỏ chờ, lấy ra khế ước bán thân cho bọn họ trước, chờ sau khi bọn họ nhấn dấu tay, lại lấy bữa tối, có gà có cá, lại hết sức phong phú: “Ăn no ta mang các ngươi đi vào phòng.”

Bà vυ' chờ sau khi gã đi, lập tức kiểm tra thức ăn.

Phu xe cánh mũi giật giật: “Là bột rã rượi.”

Nghe tên liền biết không phải là thứ tốt.

Bà vυ' đột nhiên nháy mắt về phía cửa, tỏ ý có người nghe lén.

Trần Trí nói: “Cho dù chúng ta đều đã ký khế ước bán thân, ta vẫn là chủ nhân của các ngươi. Các ngươi sao dám cùng ăn cơm chung với ta?”

Dung Vận phản ứng nhanh nhất, lập tức hết sức lo sợ đứng lên, bà vυ' cùng phu xe cũng theo đứng ở một bên, một dáng vẻ giận mà không dám nói.

Trần Trí nhấc đũa gắp thức ăn.

Nhìn động tác của y, Dung Vận lòng bị dọa đến gần như muốn bắn tim ra, lại sợ mình làm hỏng chuyện tốt của sư phụ, chỉ có thể khổ sở chịu đựng, ánh mắt không chớp nhìn y gắp thịt gà bỏ vào trong miệng, nhai nhai mấy cái liền nuốt xuống.

Bà vυ' cùng phu xe cũng nhìn trợn mắt hốc mồm.

Trần Trí vừa ăn, vừa quét vào trong túi càn khôn, đợi quét vào kha khá rồi, mới bảo ba người bọn họ ngồi xuống. Phu xe cố ý đưa lưng về phía cửa, dùng thân thể ngăn trở ánh mắt theo dõi ở bên ngoài.

Trần Trí tỏ ý, mấy người bắt đầu làm bộ “ăn”.

Chờ đến khi bọn họ để đũa xuống, người đàn ông râu mép đúng lúc đi tới, mỉm cười hỏi bọn họ: “Các vị ăn thấy thế nào?”

Trần Trí là người dùng bữa trước nhất, lẽ ra dược liệu phát tác phải nhanh nhất, thế nhưng y không rõ lúc nào nên phát tác, không thể làm gì khác hơn là liên tục nhìn về phía phu xe. Nhưng phu xe thấy y đúng là đã ăn thức ăn, cho là sớm muộn cũng sẽ phát tác, cho nên cũng đang yên lặng chờ đợi.

Cho đến khi người đàn ông râu mép nói nhảm hồi lâu, vẫn không thấy bọn họ ngã xuống, có chút không nhịn được, Trần Trí mới coi như hiểu ra, người ngả về trước một cái, nằm ở trên bàn. Mấy người kia hết sức phối hợp sợ hãi kêu lên, nhảy lên, sau đó theo thứ tự ngã xuống.

Người đàn ông râu mép ha ha cười to nói: “Không nên trách ta lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, là Trần Đại Nhi nói các ngươi có người biết võ công, ta mới không thể không đề phòng một chút.” Gã vỗ tay, mấy tên đại hán từ cửa đi vào, xách bọn họ lên như xách gà con, đi ra cửa, quẹo trái quẹo phải, tiến vào một viện tử có khóa.

Trong viện kia trải đầy chiếu, mấy người tuổi trẻ đang nằm ở phía trên phơi nắng, thấy bọn họ đi vào, lập tức rụt rè e sợ tránh qua một bên.

Người đàn ông râu mép vứt bọn họ vào trong viện, nói: “Bất kể các ngươi rốt cuộc là mục đích gì, vào nơi này, cũng chỉ có một con đường để đi, chính là nghe lời của lão tử!” Đại khái còn nhớ tới Trần Trí đã tặng một chiếc xe ngựa, gã còn cố ý để cho người dời thêm bốn bộ chăn đệm cho bọn họ: “Yên tâm, qua hai ngày nữa liền lên đường, sau này ăn ngon uống say, vinh hoa phú quý hưởng vô tận, chút ủy khuất nho nhỏ này cũng không coi làm gì.”

Lúc bọn họ ra cửa, cửa lại lần nữa khóa lại.

Chờ tiếng ngoài cửa đi xa, Dung Vận lập tức đi tới bên người Trần Trí, kiểm tra trán y: “Sư phụ không có sao chứ?”

Trần Trí tức giận nói: “Động tác của ngươi hợp với câu hỏi của ngươi, người khác sẽ cho là đầu ta bị hỏng.”

Dung Vận không dám nói, hắn đúng là có chút hoài nghi như vậy.

Bà vυ' cùng phu xe lập tức chạy đi cùng những người khác nói chuyện phiếm, hỏi thăm tình huống trước mắt. Những người đó thấy bọn họ ai ai cũng dáng vẻ mạnh như rồng như cọp, hết sức ngạc nhiên, có một gã đàn ông cao lớn râu quai nón chủ động tới đây, hỏi: “Các ngươi là làm sao tới đây?”

Trần Trí nói chuyện con trai trưởng thôn thôn Ly Hậu.

Người đàn ông râu quai nón mặt liền biến sắc: “Lại là bọn họ!” Lập tức kể việc mình trải qua, giống hệt với những gì Trần Trí bọn họ chân chính trải qua, cũng là phát hiện điều không ổn ở trong. Có điều hắn tại chỗ đã vạch trần, lão trưởng thôn cũng là một trận nước mũi một trận nước mắt khóc kể sự bất hạnh của mình. Người đàn ông râu quai nón nghe xong lập tức bày tỏ ngày hôm sau phải đi tìm Huyện thái gia tính sổ, người cả nhà trưởng thôn tất nhiên vô cùng cảm kích. Bởi vì nói rõ tình huống, hắn ngay đêm đó ngủ hết sức buông lỏng, ai ngờ ngày hôm sau tỉnh lại, thì phát hiện mình bị trói gô nằm ở trên xe bò, lão trưởng thôn dùng đao gác ở trên cổ mình, một đường đưa hắn vào nơi này.

Nghe đến chỗ này, Trần Trí lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Người đàn ông râu quai nón cười lạnh nói: “Các ngươi không đoán được phải không, cả nhà bọn họ chính là một phe. Cái gì mà lão trưởng thôn tâm tồn thiện ý, đều là diễn xuất cả! Bọn họ một kẻ diễn mặt đỏ, một kẻ diễn mặt trắng, là vì chẳng may thất thủ, cũng dễ xin người ta tha thứ.”

Trần Trí nghe trợn mắt hốc mồm, cảm giác không hài hòa mơ hồ tồn tại trong lòng rốt cuộc cũng giải thích được. Làm cha, hành động của trưởng thôn thật là quá hèn yếu rồi, hơn nữa tất cả thiện lương gì cũng chỉ biểu hiện ở trên đầu môi, đối với những hành động như bỏ thuốc trong thức ăn, phun khói qua cửa sổ thực tế chưa từng ngăn cản chút nào.

Dung Vận hỏi hắn: “Ngươi đợi ở chỗ này bao lâu rồi?”

Người đàn ông râu quai nón nói: “Ba ngày.”

Ngược lại cũng không lâu. Y lại hỏi: “Tên râu mép vừa rồi là người nào?”

Người đàn ông râu quai nón nói: “Bọn họ đều gọi gã là Ngưu tổng quản.”

Lúc bọn họ nói chuyện, những người khác cũng ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng sẽ xen thêm vào mấy câu, rất nhanh Trần Trí liền biết rõ tình huống đại khái.

Cái viện này, cộng thêm bọn họ tổng cộng có hai mươi chín người, bên trong không chứa hết, mới phải ở bên ngoài. Cũng may mấy ngày nay không có mưa, nếu không cũng phải làm chim cút chui vào trong phòng.

Bọn họ những người này không hoàn toàn là thôn Ly Hậu đưa tới, còn có những thôn trang khác, có người là thôn dân bản xứ, cũng có người qua đường như Người đàn ông râu quai nón cùng Trần Trí bọn họ. Trưởng thôn đưa bọn họ tới cũng không phải là bị bắt buộc, mà là mỗi một người đưa tới đều có thể nhận được lợi ích nhất định. Có hai người thôn dân chính là nhà nghèo đến mức không có gì để ăn, bị cha mẹ mình bán đi.

Trần Trí đi một vòng trong trong ngoài ngoài, không phải y lãoVương bán dưa tự bán tự khen, mà là ở trong đám người này, y cũng có thể coi là mỹ nam tử số một số hai. Đừng nói y, chính là râu quai nón cũng là người anh tuấn khó gặp.

Phải biết Tây Nam Vương là người yêu mỹ sắc đến mức mở cả Bách Mỹ yến, nếu là người bụng đói ăn quàng đến mức ăn được hết những người trong viện này, thì đại khái cũng là sống sắp hết thọ rồi.

Trần Trí mịt mờ biểu đạt suy nghĩ của mình, Người đàn ông râu quai nón kia lại hết sức đồng ý.

Hắn nói: “Ta đã cảm thấy kỳ quái từ lâu! Chúng ta có thể không phải tặng cho Tây Nam Vương để làm ấm giường.”

Dung Vận cho là Trần Trí ghét đoạn tụ, lúc nghe được ba chữ ” làm ấm giường”, lập tức cau mày nhìn sắc mặt của y, thấy sắc mặt y như thường, mới thoáng yên tâm.

Trần Trí hỏi: “Vậy ý của ngươi là?”

Người đàn ông râu quai nón nói: “Muốn nam không muốn nữ, cần trẻ trung khỏe mạnh, không muốn già, ngươi cảm thấy còn có thể là cái gì?”

Trần Trí suy nghĩ nhanh một cái: “Trưng binh?”

Người đàn ông râu quai nón gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Tây Nam Vương mặc dù chiếm được Hồ Quảng, nhưng cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, cần bổ sung thực lực. Nhưng là sợ cổ động trưng binh sẽ khiến hàng xóm chung quanh khủng hoảng cùng phòng bị, cho nên mới mượn lý do không đáng tin cậy như vậy, âm thầm trưng binh. Không nên nhìn người trong viện ít, Hồ Quảng nhiều huyện như vậy, mỗi một huyện đều làm như vậy, năm ngày ba mươi người, năm ngày ba mươi người… Không đến nửa năm, liền có một quân đội hùng hậu mấy chục ngàn.”

Lời này ngược lại có mấy phần khiến người ta nghe mà sợ hãi.

Trần Trí nói: “Nhìn huynh đài kiến giải phi phàm, không biết xưng hô như thế nào?”

Người đàn ông râu quai nón ôm quyền nói: “Ta họ Dương, tên một chữ Viễn. Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”

Tuy nói từ Nam Tề đến triều Trần, từ triều Trần đến triều Yến, đã qua rất nhiều năm, nhưng khó bảo đảm không có người nhớ tên y như nhớ Đan Bất Xá. Để tránh phiền toái, Trần Trí nghĩ ra một cái tên giả mà không làm liên tưởng đến “Trần Bi Ly”: “Ta họ Trình, tên một chữ Hy. Bọn họ là tên sai vặt, bà vυ' cùng phu xe của ta. Không ngờ lại bị rơi vào nơi này.”

Người đàn ông râu quai nón không ngờ ngay cả nữ đều bị bắt vào, liên tiếp mắng mấy câu điên rồ mất trí.

Mặc dù gã râu mép đã từng nói hai ngày nữa sẽ mang bọn họ rời đi, trên thực tế chỉ qua một ngày, bọn họ liền bị phân nhóm đưa lên xe ngựa. Đoàn người Trần Trí bị chia lên hai chiếc xe. Vốn là Dung Vận cùng bà vυ' một chiếc xe, hắn lặng lẽ tìm ra quy luật, thật nhanh đổi vị trí với phu xe, mới có thể “đoàn viên” cùng Trần Trí.

Trần Trí tất nhiên thấy được động tác nhỏ của hắn, không dấu vết trợn mắt nhìn hắn một cái.

Vốn là người đàn ông râu quai nón cùng bọn họ một chiếc xe, nhưng gã đàn ông râu mép sau khi thấy, cố ý tách người ra.

Trước khi đi, người đàn ông râu mép nhét chuỗi tiền đồng cho Trần Trí, để ngày sau đút lót.

Trần Trí không nhịn được giận cười: “Đa tạ Ngưu tổng quản giúp đỡ.”

Người đàn ông râu mép tựa như không có nghe ra sự châm chọc trong lời nói của y, còn làm bộ gật đầu một cái, bảo y sau khi thăng quan tiến chức nhanh chóng, đừng quên mình.

Trần Trí nghĩ: Dù là mình nhiệm vụ hoàn thành, cũng phải tìm một cơ hội trở lại hung hăng đánh gã một trận, dạy gã một chút đạo lý làm người.

Bọn họ bị nhốt lên xe xong, xe ngựa chậm rãi lên đường.

Ban đầu Trần Trí còn có chút bận tâm, sợ bọn họ bị đưa về chỗ khác, thấy đúng là đi về hướng Trường Sa phủ mới yên tâm. Xe ngựa đi rất chậm, đến ngày thứ ba mới tới địa giới Trường Sa phủ.

Sau đó, bọn họ liền bị bịt mắt, đeo còng tay xiềng chân lên.

Dung Vận vốn là muốn phản kháng, thấy Trần Trí một mực duy trì trấn định, mới miễn cưỡng tiếp nhận.

Lần nữa mở mắt, phát hiện bọn họ đang ở trong phòng một tòa thôn trang nào đó. Trần Trí cùng Dung Vận cùng trong một căn phòng, điều này làm cho hai người thở phào nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Trong suy nghĩ của Dung Vận, bất luận là ở nơi nào, chỉ cần ở cùng sư phụ, liền không có gì đáng sợ. Còn đối với Trần Trí mà nói, chỉ cần Dung Vận ở trong tầm mắt mình sống khỏe mạnh, những thứ khác đều dễ thương lượng.

Hai người ở trong phòng đợi một đêm, đến buổi sáng ngày thứ hai, mới nghe có người đi qua cửa.

Trần Trí đi tới cửa, dùng nước miếng chấm một chút vào giấy cửa sổ, làm ra một cái lỗ nhỏ nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy đoàn người từ phía trước đi ngang qua, một người trong đó tựa hồ cảm nhận được ánh mắt rình coi, đột nhiên xoay đầu lại.

Trần Trí lùi một chút về phía sau, đợi một hồi lại nhìn lên, liền phát hiện đối phương đang trợn to hai mắt nhìn vào trong. Cặp mắt kia, vừa đen lại tròn, còn đảo nhanh như chớp, tràn đầy ý ranh mãnh, dọa Trần Trí sợ giật mình bật về sau, suýt nữa kêu thành tiếng.

Đang lúc y kinh hồn bất định, liền nghe bên ngoài khẽ cười một tiếng: “Không ngờ các ngươi còn tìm được người thú vị như vậy, thật là hục các ngươi.”

Có những người khác hùa theo mấy câu, sau đó giọng nói càng lúc càng xa.

Có kinh nghiệm lần trước, Trần Trí không dám tùy tiện nhìn vào trong lỗ nữa, trước lóng tai lắng nghe một hồi, chắc chắn không có tiếng động, mới liếc một cái, người bên ngoài đều đã đi xa.

Dung Vận tò mò lại gần: “Sư phụ đang nhìn cái gì?”

Trần Trí luôn cảm thấy mới vừa rồi khẩu âm người kia có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi có cảm thấy mới vừa rồi khẩu âm của người kia có chút quen tai hay không.”

Dung Vận nhớ lại lời người kia mới vừa rồi nói một lần, lập lại: “Không ngờ các ngươi còn tìm được người thú vị như vậy, thật là hục các ngươi?’ ”

Hắn trí nhớ cực tốt, bắt chước giống như đúc.

Trần Trí lẩm bẩm nói: “Thật là hục các ngươi?”

Dung Vận nói: “Nếu như hắn muốn nói ‘Thật là phục các ngươi’, thì hình như giống khẩu âm thuộc dãy Phúc Kiến.”