Trần Sự

Chương 46: Xưng đế chi lộ (6)

Dịch: Phong Bụi

“Chỉ cần là sư phụ đánh, con đều thích.”

Có điều không đợi y xuất thủ, Lâm lão gia đã dốc sức rồi, đối phương xuất thân thư hương môn đệ, tuổi tác xấp xỉ Lâm Chi Nguyên, hiếm có là diện mạo xinh đẹp lại có trí tuệ, hai người len lén gặp mặt một lần, liền xác nhận lẫn nhau.

Sau khi Trần Trí nhận được tin tức sau, thừ ra rất lâu. Trong đầu không ngừng bay lượn một câu: Tiên hoa quỳnh sắp thành thân… Tiên hoa quỳnh sắp thành thân…

Lúc Đàm Thúc tới, liền thấy y hướng về phía ngoài cửa sổ ngẩn người. Thời gian Trần Trí ngẩn người quả thực không tính là ít, hắn nhìn thấy chừng mấy hồi, đã thành thói quen, vui vẻ vẫy tay với y: “Ta sắp thành hôn rồi.”

Trần Trí: “…” Nhìn đi, tiên hoa quỳnh thật sự sắp thành thân rồi.

Đàm Thúc hỏi: “Ngươi không mừng cho ta sao?”

Trần Trí hỏi: “Ngươi thích cô nương kia sao?”

“Ngươi sao có thể hỏi trực tiếp như vậy chứ?” Đàm Thúc trừng to mắt nhìn y, đang lúc Trần Trí muốn nói xin lỗi, lại ngượng ngùng gật đầu một cái, “Thích.” Khi cô nương kia đưa đôi mắt to lấp lánh lấp lánh, không chớp mắt nhìn mình, hắn cơ hồ muốn không tuân theo tập quán của hoa quỳnh, ngày ngày nở hoa.

Trần Trí lo lắng nói: “Nhưng mà tuổi thọ ngươi lớn hơn nàng nhiều, đợi sau khi nàng trăm tuổi, ngươi phải làm thế nào đây?”

Đàm Thúc nghi hoặc đáp: “Người phàm cũng là một đời vợ chồng, đời sau ai đi đường nấy. Nàng uống canh Mạnh bà rồi, sẽ không nhớ ta nữa, ta khi đó hoàn thành nhiệm vụ, cũng nên trở về bàn giao.”

Hắn nghĩ được rõ ràng như vậy, ngược lại thành ra mình có vẻ lo xa. Trần Trí có chút ngượng ngùng. Cỏ cây hữu tình, nhưng khác hẳn người phàm. Có lẽ đã quen việc xuân sinh sôi thu khô rụng, bọn họ đối với nhân sinh có kiến giải khác, lấy quan niệm của mình áp đặt với hắn, hiển nhiên là vô cùng không thích hợp.

Trần Trí nói: “Vậy ta liền chúc ngươi sớm ngày cưới được mỹ quyến như hoa.”

Đàm Thúc mặt hơi đỏ lên: “Nàng như bây giờ cũng rất tốt, không cần nhất định phải giống như ta.”

Trần Trí đầu óc vòng vo hai vòng mới hiểu thông ý hắn, không khỏi bật cười.

Ngày gần đây Giang Nam xuân ý dồi dào. Lâm gia ngày tốt định chưa bao lâu, Giang Tây cũng truyền tới tin tức tốt, nói Hồ Niệm Tâm cùng ái nữ Thái thú vừa thấy đã yêu, quyết định tháng sau thành hôn. Bởi vì thời gian cấp bách, Hồ Niệm Tâm bị giữ ở lại Nam Xương phủ, còn về sính lễ các loại toàn quyền giao cho Dung Vận thay mặt.

Trần Trí trợn mắt hốc mồm, Hồ Niệm Tâm đây chẳng lẽ là sắp làm con rể ở rể?

Không chỉ có y, rất nhiều người bao gồm Đàm Thúc ở trong đều nghĩ như vậy, chẳng qua là bọn họ đều là tràn đầy đồng tình cùng kính ý đối với Hồ Niệm Tâm, cho là hắn là vì sự hợp tác giữa Giang Tây cùng Giang Chiết mới hy sinh mình.

Đàm Thúc kích động nói: “Nếu không phải ta đã có Tiểu Tiểu, ta nguyện ý thay thế hắn.”

Trần Trí hỏi: “Tiểu Tiểu chính là vị hôn thê của ngươi?”

Đàm Thúc ngượng ngùng nói: “Vẫn, vẫn chưa phải là vị hôn thê.”

Trần Trí nói: “Chưa phải vị hôn thê liền gọi người ta Tiểu Tiểu, như vậy dường như không tốt lắm.”

Đàm Thúc mặt phồng đến đỏ bừng, hồi lâu mới nói: “Dù sao, gọi sớm gọi muộn cũng phải gọi. Còn nữa, mặc dù ngươi là bằng hữu của ta, nhưng vợ bạn, không thể đùa. Ngươi gọi ‘Tiểu Tiểu’, không thỏa đáng lắm, xin hãy chú ý.”

Trần Trí: “…”

Dung Vận đi tới, cũng không biết nghe được bao nhiêu, lại cũng tiếp một câu: “Hắn nói đúng, sư phụ lẽ đúng là nên tránh hiềm nghi.”

Trần Trí: “…”

Trần Trí nhìn nhìn hai người hiếm thấy chung một chiến tuyến, tức giận nói: “Được rồi, ta bây giờ liền tránh hiềm nghi, để các ngươi cô nam quả nam một mình.” Lúc đi, còn cố ý đóng cửa lại.

Chẳng qua là đi không bao lâu, nòng nọc con liền từ phía sau đuổi theo tới.

Dung Vận lặng lẽ đi theo một hồi, thấy y từ đầu đến cuối không phản ứng lại mình, rốt cuộc không kềm chế được tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ tức giận sao?”

Trần Trí liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Dung Vận nhất thời nóng nảy, bước nhanh hơn, lập tức nhảy đến trước mặt y, đưa tay muốn ôm, bị Trần Trí nhấc chân ngăn trở. Hắn cúi đầu nhìn cái chân để ở trước ngực mình, bất đắc dĩ nói: “Sư phụ đích xác không nên gọi khuê danh của vợ người khác.”

Trần Trí cho là hắn tới nói xin lỗi, không ngờ là chưa dạy dỗ đủ, tới bồi thêm một đao, bực bội, khó chịu thả chân xuống, đi một bên xoa ngực.

Dung Vận lon ton bám theo, đấm lưng giúp y: “Nhưng tên của con sư phụ gọi thế nào cũng được.”

Trần Trí cố tình làm hắn buồn nôn: “Vận Vận.”

Đứng sau lưng y, Dung Vận cười híp mắt, nhưng ngoài miệng nói: “Sư phụ, đừng như vậy.”

Trần Trí lập tức liền gọi ghiền, “Vận Vận Vận Vận” không ngừng.

Dung Vận vừa vui vẻ, vừa than thở: “Chỉ cần sư phụ vui vẻ, con thế nào cũng được.”

Trần Trí quay đầu lại.

Dung Vận đáng thương ngước nhìn y.

Trần Trí nhất thời gọi không nổi nữa: “Đối với hôn sự của Hồ Niệm Tâm, ngươi thấy thế nào?”

Dung Vận chưa thỏa mãn lau mặt một cái, đi tới trước mặt Trần Trí nói: “Con nghe sư phụ.”

Trần Trí lườm hắn.

Dung Vận không thể làm gì khác hơn là nói: “Hắn nếu đã quyết định, con tất nhiên phải tôn trọng hắn. Sính lễ con đã cho người chuẩn bị, thời gian mặc dù vội vàng, nhưng nhiều cửa hàng như vậy, muốn điều dĩ nhiên là vẫn điều ra được.”

Trần Trí nói: “Hắn đã phát đi rất nhiều thư mời.” Móc rỗng nửa Giang Nam.

Dung Vận nói: “Phụ mẫu hắn đều đã  mất, lại gả vùng xa…” Thấy Trần Trí trừng hắn, không thể làm gì khác hơn là sửa lời nói, ” Ờ, kết thân Giang Tây, con tự nhiên phải ủng hộ hắn. Chẳng qua là người trong danh sách đi hay là không đi, cũng không phải việc con có thể tác động được.”

Trần Trí nghe hắn nói hồi lâu, mãi chưa nhắm vào điểm chính yếu, không nhịn được nói: “Dừng lại! Ta chỉ muốn hỏi một chút, hắn rốt cuộc có phải thám tử của Tây Nam Vương hay không.”

Dung Vận nghiêm trang gật đầu: “Đúng vậy.”

Trần Trí: “…” Thái độ Dung Vận trước khi gật đầu, suýt nữa khiến cho y cho là mình đã nghĩ oan cho Hồ Niệm Tâm.”Ngươi, ngươi làm sao biết?”

Dung Vận nhướng mày, bộ dáng như muốn khóc: “Sư phụ không tin con sao?”

Trần Trí đạp hắn một cái: “Nói!”

Dung Vận lập tức thu lại biểu cảm, nghiêm túc nói: “Con chặn được nhiều bước thư hắn liên lạc cùng Quảng Châu, đều là tình báo chính xác, không tồn tại khả năng hắn lá mặt lá trái. Ngoài ra, hắn làm hai mối làm ăn ở Minh Châu, một mối là giao nộp trên mặt nổi, một mối là âm thầm phát triển thông qua người khác, tiền đều vào túi riêng của hắn.”

Trần Trí không ngờ rằng Hồ Niệm Tâm nhìn có vẻ là một người rất sáng suốt, làm việc lại bất cẩn như vậy.

Biết suy nghĩ của y, Dung Vận dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ sư phụ hy vọng hắn giấu đến mức con chẳng hay biết gì? Hơn nữa hắn làm việc không thể nói là bất cẩn, lấy việc từ thiện làm ngụy trang, tiếp xúc với những người nghèo được tiếp tế kia. Những người đó đều coi hắn là ông thần tài, tự nhiên cúi đầu nghe lệnh.”

Trần Trí hỏi: “Vậy ngươi làm sao biết được?”

Dung Vận nói: “Hắn đã quên, cõi đời này thần tài không chỉ có một mình hắn. Hắn đến Minh Châu không tới một năm, việc làm ăn riêng lại vô cùng phát triển, cần một lượng lớn nhân viên. Nhiều người miệng tạp, một người cạy không ra, chẳng lẽ mười người trăm người vẫn cạy không ra nổi sao?”

Trần Trí nói: “Không tới một năm, liền phát triển việc làm ăn lớn như vậy, chẳng lẽ còn không phải là bất cẩn?”

Dung Vận cười một tiếng.

Trần Trí cảm thấy trong nụ cười của hắn có rất nhiều ý nghĩa, không nhịn được hỏi.

Dung Vận đáp: “Con ở Minh Châu tạo dựng nhiều cơ hội như vậy vì hắn, hắn nếu không nắm bắt, liền uổng là hậu nhân của Hồ gia rồi.”

Cho nên, nói một cách thẳng thừng, vẫn là Dung Vận ban đầu đã xếp đặt đủ các loại cạm bẫy để cho Hồ Niệm Tâm nhảy xuống, sau đó sẽ bắt thóp khắp nơi. Trần Trí không nhịn được sờ cái đầu mới có mười bốn tuổi kia, cảm khái nói: “Ngươi lấy ở đâu ra nhiều chủ ý quỷ quái như vậy?”

Dung Vận thở dài nói: “Vì cái chủ ý quỷ quái này mà con đã lấp vào trong không ít tiền.”

Cơ hội tốt là gì? Chính là cơ hội kiếm tiền.

Không tìm được cơ hội tốt thì phải làm thế nào? Bù lỗ tạo dựng.

Cho nên, Dung Vận ban đầu liền ném không ít tiền vào, vừa mới bắt đầu Hồ Niệm Tâm không có mắc câu, nghiêm chỉnh kinh doanh sản nghiệp Dung gia. Nhưng Dung Vận lòng dạ ác độc, dùng giá tiền vô cùng thấp ném một miếng đất ra. Đây là một đầu tư không cần quá nhiều vốn, nhưng nhất định có thể kiếm được hồi báo kếch xù. Hồ Niệm Tâm quả nhiên động tâm. Từ giây phút hắn dùng danh nghĩa người ngoài mua lại miếng đất đó, dã tâm lang sói trong cơ thể liền không thể giấu được nữa.

Trần Trí hỏi: “Đã như vậy, ngươi còn để cho hắn kết thân?” Há chẳng phải là như hổ thêm cánh?

Dung Vận mỉm cười nói: “Lang sói không giam chung một chỗ, sao có thể nhìn thấy được ‘gian’ chứ?”

Trần Trí hỏi: “Có ý gì?”

Dung Vận có chút buồn bực than thở: “Sư phụ, Người bây giờ hỏi hết rồi, chẳng phải là không có chỗ trống cho con phát huy sao.”

“Ngươi muốn phát huy thế nào?”

Dung Vận hứng thú bừng bừng nói: “Hôn sự dĩ nhiên không thể trở thành sự thật. Nếu không, con há chẳng phải là vừa đưa sính lễ lại vừa đưa khách vào miệng cọp sao? Con vốn định đêm trước khi đưa sính lễ, ‘đột nhiên’ phát hiện thủ đoạn hắn làm sổ sách giả, tuyên bố thà đoạn tuyệt quan hệ, cũng yêu cầu Giang Tây áp tải hắn trở lại, để bồi thường, con nguyện ý tặng một nửa gia sản Hồ gia.”

Trần Trí nghe trợn mắt hốc mồm: “Hắn nếu thật sự bị đuổi về đây thì sao?”

Dung Vận cười híp mắt nói: “Vậy con không thể làm gì khác hơn là lại ‘đột nhiên’ phát hiện, Thái thú Giang Tây quy thuận Tây Nam Vương đã trước cả Phúc Kiến từ lâu. Con bị lừa dối thương tâm muốn chết, một nửa gia sản Hồ gia kia không thể làm gì khác hơn là giữ lại bồi thường con.”

Trần Trí không biết nói gì nhìn hắn: “Trêu đùa bọn họ như vậy có ý nghĩa gì?”

Dung Vận nói: “Không phải con muốn trêu đùa bọn họ, mà là bọn họ muốn trêu đùa con, con chủ động phối hợp. Con nếu không phối hợp, cũng không biết Tây Nam Vương lại sẽ giở ra trò gì nữa.”

Trần Trí hất nước lạnh: “Tránh được một thời, không tránh được một đời.” Mối ân oán giữa Trần Hiên Tương cùng Dung Vận, đại khái chính là ân oán giữa Trần Ứng Khác chân chính cùng Thôi Yên, đến chết mới thôi.

Dung Vận cười một tiếng: “Một thời là đủ rồi.”

Trần Trí mặc dù biết Dung Vận tất nhiên lại đang tính toán gì, chẳng qua là, hai cái tin vừa rồi đã đủ làm y tiêu hóa không tốt: “Đúng rồi, ngươi còn chưa nói ngươi làm sao biết Giang Tây quy thuận Tây Nam Vương trước một bước.”

Dung Vận nói: “Sư phụ còn nhớ không? Chúng ta đến Nam Xương phủ một cái, liền bị người phát hiện.”

Trần Trí gật đầu: “Nói rõ bọn họ đã sớm biết chúng ta sắp tới?”

Dung Vận nói: “Không chỉ biết chúng ta sắp tới, còn biết chúng ta ngồi xe ngựa như thế nào, ăn mặc thế nào, có lẽ, còn có dáng dấp ra sao.”

Trần Trí lập tức liên tưởng đến bức họa treo ở trong phòng ngủ Trần Hiên Tương.

“Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán, chân chính khiến cho con nghi ngờ, là thái độ của Giang Tây sau khi Phúc Kiến quy thuận Tây Nam Vương. Rõ ràng là cơ hội có thể đòi hỏi nhiều, bao nhiêu lợi ích thực chất có thể suy nghĩ đến, lại chỉ muốn một người đàn ông… Còn không phải là cho chính ông ta, quả thực rất khả nghi.”

“Nếu như Giang Tây từ ban đầu đã thuần phục Tây Nam Vương, vì sao không bắt lấy chúng ta ngay từ ban đầu?” Không đợi Dung Vận trả lời, Trần Trí liền tự mình nói tiếp, “Bởi vì chúng ta chỉ có hai người, cho dù chết, hỗn loạn đối với Giang Chiết cũng sẽ không lớn lắm. Cho nên, bọn họ lần này muốn mượn đám cưới, mời nửa vùng Giang Nam qua đó.” Sau đó một lưới bắt gọn.

Dung Vận “bừng tỉnh” nói: “Chuyện con vẫn luôn nghĩ không thông bị sư phụ nói một chút, liền hiểu ra rồi.”

Trần Trí vỗ đầu hắn: “Ngươi nịnh hót không bằng một thành công lực của Hồ Niệm Tâm.”

Dung Vận thở dài nói: “Bởi vì con trước kia nói đều là lời thật lòng.”

Trần Trí bày tỏ nghe không vô, thúc giục hắn đi làm chính sự, còn mình tìm một chỗ đi ngủ.

Biết toàn bộ kế hoạch của Dung Vận rồi, Trần Trí đối với hôn sự của Hồ Niệm Tâm càng thêm mong đợi, mỗi ngày đều đợi tình thế xoay chuyển ngược lại. Đợi mười ngày, ở trước khi sính lễ được vận chuyển, Dung Vận vạch trần vết sẹo thứ nhất —— Sổ sách hai mối làm ăn tại Minh Châu của Hồ Niệm Tâm bị công khai trước mọi người.

Sau đó, hắn liền hủy bỏ hôn lễ này, hơn nữa viết thư xin lỗi Thái thú Giang Tây, tuyên bố chỉ cần áp tải Hồ Niệm Tâm trở lại, hắn nguyện ý dâng tặng nửa số gia sản của Hồ gia.

Tiền tài động lòng người, cơ hồ tất cả mọi người đều cho là Thái thú sẽ không cự tuyệt, bao gồm cả Dung Vận.

Nhưng ngoài dự liệu là, ông ta cự tuyệt.

Thái thú Giang Tây viết thư mắng Dung Vận khinh bỉ Hồ Việt, chiếm đoạt Hồ gia, gạt bỏ Hồ Niệm Tâm… Tràn đầy hình tượng cha vợ ra mặt vì con rể.

Sau khi Trần Trí biết, chạy đi cười nhạo Dung Vận: “Không ngờ Dung thần toán còn có lúc tính sai a.”

Dung Vận trề miệng ra: “Sư phụ, con khổ sở quá, mau đến an ủi con.”

Trần Trí nói: “Hiếm có một người như Thái thú Giang Tây không tham tiền như vậy, chúng ta hẳn là nên vui mừng cho thế giới thanh liêm này.”

Dung Vận: “…”

Trần Trí không chịu nổi ánh mắt ưu buồn của hắn, chạy đi tìm Đàm Thúc.

Đàm Thúc đang ngẩn người trước hồ.

Trần Trí ném cục đá lớn xuống, nước bắn đầy mặt hắn.

Đàm Thúc chợt đứng lên, mờ mịt nhìn về phía Trần Trí.

Trần Trí mặt đầy nghiêm túc hỏi: “Ngươi đang suy nghĩ gì?”

Đàm Thúc ưu sầu nói: “Tiểu Tiểu không chịu gặp ta. Sau lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta vẫn luôn thư từ qua lại, ta mấy lần yêu cầu gặp mặt nàng, đều bị cự tuyệt.”

Trần Trí nói: “Cô nương vẫn luôn có sự dè đặt của cô nương.”

Đàm Thúc nói: “Ta muốn buổi tối đi xem xem nàng một chút.”

“Đêm thăm hương khuê, cô nam quả nữ, không tránh khỏi hiểu nhầm…”

“Ngươi đi cùng ta.”

“… Được chứ.”

Lần đầu tiên đi cùng người trộm ngọc thâu hương, Trần Trí hết sức coi trọng, chẳng những đổi cả một bộ y phục dạ hành, còn bịt cả mặt. So sánh ra, lối ăn mặc của Đàm Thúc chỉ có “trang điểm lộng lẫy” mới có thể hình dung. Cả người trường sam gấm màu xanh da trời sáng lấp lánh, eo đeo một dây thắt lưng khảm nạm viên hồng ngọc khá lớn, đi đến chỗ nào đều là dáng vẻ làm người khác chú ý.

Trần Trí đánh giá: “Hơi nổi bật.”

Đàm Thúc xấu hổ xoay một vòng: “Tiểu Tiểu sẽ thích chứ?”

Trần Trí nói đúng trọng tâm: “Quyết định vào việc nàng có yêu tiền hay không.”

Hai người lén lén lút lút mò tới nhà Tiểu Tiểu, Đàm Thúc quen cửa quen nẻo đi đến khuê phòng của Tiểu Tiểu. Trần Trí cười trêu nói: “Ngựa quen đường cũ, nhìn dáng vẻ, ngươi không phải lần đầu đến phải không.”

Đàm Thúc nói: “Trước khi tới, ta đã hỏi thổ địa công rồi.”

Trần Trí hỏi: “… Thổ địa công ngay cả cái này cũng quản?”

“Vốn là không quản, ta tặng cho ông ta một chai ngọc lộ hoa quỳnh.”

Trần Trí: “…” Thần tiên cũng hủ bại a.

Hai người tới cửa khuê phòng, nhưng phát hiện cửa mở rộng, Tiểu Tiểu đang cãi vã với  cha nàng.

Đàm Thúc thấy Tiểu Tiểu có vẻ yếu ớt nằm ở trên giường, trong lòng cuống cuồng, thiếu chút nữa thì không khống chế được mình xông ra, thế nhưng đối thoại tiếp theo giữa hai cha con, khiến cho hắn ngây ra tại chỗ.

Đi ra từ nhà Tiểu Tiểu, Đàm Thúc giống như khô héo vậy, ủ rũ cúi đầu không xốc nổi tinh thần.

Trần Trí nhìn không nổi nữa, liền mời hắn đi tửu phường uống rượu.

Đàm Thúc nói: “Ta tửu lượng không tốt.”



Sau đó ngồi ở trong tửu phường, một hơi uống cạn hai vò.

Trần Trí nhìn hắn đi nhấc vò thứ ba, vội đưa tay cản lại: “Ngươi không phải tửu lượng không tốt sao?”

Đàm Thúc suy nghĩ một chút nói: “Đích xác là thế, nhưng mà say giải ngàn sầu.”

“Sau khi tỉnh lại sầu càng sầu thêm.” Trần Trí đoạt lại vò rượu, cất vào sau lưng mình.

Đàm Thúc ngơ ngẩy nói: “Tiểu Tiểu đã thân thiết cùng anh họ của nàng, còn có con.”

Trần Trí nhắc nhở hắn: “Không còn con nữa rồi.”

Đàm Thúc gật gật đầu, khổ sở muốn khóc: “Nàng khi đó hẳn đau buồn biết bao.”

Trần Trí cảm thấy hắn thiếu chút nữa bị đội mũ xanh (cắm sừng) nhìn càng đau buồn hơn: “Ngươi định xử lý cuộc hôn nhân này như thế nào?” Tiểu Tiểu cùng anh họ châu thai thầm kết, bị cha đánh tan uyên ương, kéo Đàm Thúc đến đổ vỏ ——ngọn nguồn câu chuyện hết sức đơn giản, chẳng qua là Đàm Thúc đã đặt sính lễ, xử lý có chút phiền toái.

Y không biết cỏ cây thấy thế nào đối với loại chuyện này, không dám tự chủ trương, dẫu sao, hoa cỏ cây cối đều yêu màu xanh.

Đàm Thúc nói: “Nàng không thích ta, miễn cưỡng là không có hạnh phúc. Ta sẽ kết hợp nàng cùng anh họ của nàng lại với nhau.”

Trần Trí không khỏi có chút cảm động: “Kết hợp thế nào?”

Anh họ Tiểu Tiểu nhận được thư lấy danh nghĩa cha Tiểu Tiểu gửi ra, nói rằng chuyện hắn cùng Tiểu Tiểu mình đã biết, yêu cầu hắn mau chóng tới phủ thương nghị hôn sự. Anh họ Tiểu Tiểu biết mình là một tú tài nghèo, không xứng với biểu muội, biết nàng sắp gả cho thiếu gia Lâm Chi Nguyên, cũng chỉ có thể âm thầm rơi lệ, hôm nay thấy thư, tự nhiên mừng rỡ như điên, lập tức mặc quần áo trông tử tế nhất, mua một ít quà tới cửa viếng thăm.

Cha Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết chuyện này, nghe nói ý đồ của hắn lập tức đánh đuổi người khỏi cửa, lúc này, lão quản gia Lâm phủ đến, tự mình đưa trả hôn thư.

Có một số việc, không cần vạch mặt nói quá rõ, hai bên đều có thể biết ý tứ của đối phương.

Cha Tiểu Tiểu xấu hổ không đất dung thân, không nói tiếng nào nhận lấy hôn thư, còn phải cung cung kính kính tiễn người về.

Lão quản gia trước khi đi, truyền đạt lời Đàm Thúc: “Thiếu gia nói, con kiến còn ham sống, huống chi là cốt nhục?”

Cha Tiểu Tiểu chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, sau khi trở về phủ, cho dù nhìn tú tài không vừa mắt thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể im hơi lặng tiếng thương nghị hôn sự cùng hắn.

Trần Trí cùng Đàm Thúc cùng nhau ở Lâm gia chờ tin tức của lão quản gia.

Sau khi nghe xong, Trần Trí lo lắng nhìn Đàm Thúc, rất sợ hắn nghĩ không thông.

Đàm Thúc nói: “Thật ra thì, Lâm Chi Nguyên cùng Tiểu Tiểu đích xác không phải được định trước sẽ thành đôi.”

Trần Trí kinh ngạc. Ở trong mắt y, Đàm Thúc một mực cẩn tuân Thiên đạo, không ngờ lại làm ra việc như vậy.

Đàm Thúc ngượng ngùng nói: “Bởi vì Hoàng khuê không có ghi lại hôn sự của Lâm Chi Nguyên, một câu cũng không nói tới, cho nên ta mới muốn thử một chút.”

Trần Trí nói: “Vậy Hồ Niệm Tâm thì sao?”

Đàm Thúc nói: “Có, là một vị biểu tỷ trong mẫu tộc của Dung Vận.”

Trần Trí hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?” Chẳng lẽ phải đi phá hỏng hôn lễ của Hồ Niệm Tâm cùng vị thiên kim của Thái thú kia?

Đàm Thúc nói: “Đó là chuyện của Thương Thiên nha.”



Trần Trí gật đầu: “Vậy ta an tâm rồi.”

Một tháng trước, Lâm Chi Nguyên cùng Hồ Niệm Tâm vẫn là những tân lang người người hâm mộ trong thành Hàng Châu, một cái chớp mắt, hai hôn sự liền lần lượt tan. Trong thành nhất thời có lời đồn đãi, nói Dung Vận mạng cứng, khắc cha khắc mẹ khắc bạn, trong thiên hạ, chỉ có Trần Bi Ly thần tiên sống như vậy mới có thể bình yên vô sự ở bên cạnh hắn.

Trần Trí nghe được lời đồn đãi, lập tức đi tìm Dung Vận.

Dung Vận lên tiếng chối: “Con mặc dù rất muốn chung sống cùng sư phụ, nhưng cũng sẽ không lấy hôn sự của Lâm Chi Nguyên ra làm trò đùa.”

Trần Trí nói: “Vậy ngươi thề đi.”

“Con thề, nếu lời đồn đãi trong thành là do con lan ra, liền phạt con cả đời không làm được hoàng… Ngô!”

Trần Trí chặt chẽ đè lại miệng hắn: “Không được nói bậy!” Cái trừng phạt này rốt cuộc đang phạt ai? “Nói theo ta, liền phạt ngươi cả đời không làm được hoàng qua (dưa chuột)!”

Dung Vận buồn bực nói: “Cái gì gọi là cả đời không làm được dưa chuột?”

“Ta làm sao biết, tóm lại ngươi nói như vậy là đúng rồi!” Hoàng ly hoàng hạc hoàng qua… Chỉ cần không phải hoàng đế, hoàng cái gì đều được.

Dung Vận không thể làm gì khác hơn là nói theo một lần.

Trần Trí suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Hơn nữa sẽ còn bị sư phụ vứt bỏ.”

Dung Vận trợn to hai mắt, mặt đầy vẻ đau lòng nhìn y, tựa như không ngờ tới y vậy mà sẽ nói ra lời thề ác độc như vậy.

Trần Trí thúc giục: “Nói mau.”

Dung Vận hai hàng nước mắt lã chã đi ra ngoài.

Trần Trí hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Dung Vận quay đầu lại, hai giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu liền rớt xuống: “Con đi quay mặt vào tường.”

Đáng thương đến mức Trần Trí cũng áy náy, không thể làm gì khác hơn là kéo người trở về, vỗ lưng hắn, nhẹ giọng dỗ: “Không sao, sư phụ chờ ngươi, ngươi khóc xong rồi thì thề tiếp.”

Dung Vận: “…” Nếu như mới vừa rồi còn có một chút là diễn trò, vậy lần này là thật sự muốn khóc.

Trần Trí còn ở một bên nói mát: “Chỉ cần lời đồn đãi không phải do ngươi lan ra, ngươi cũng không cần sợ.”

Dung Vận nói: “Ai biết thần tiên ở trên trời có phải tai điếc hay nghễnh ngãng hay không, chẳng may nghe nhầm thì thế nào?”

Trần Trí trong lòng lặng lẽ nói: Ngươi mới tai điếc nghễnh ngãng.

Dung Vận vừa nhìn ánh mắt liền biết y lại ngẩn người, bả vai rung rung một chút nói: “Sư phụ tiếp tục vỗ đi, đừng ngừng.”

Trần Trí vỗ mạnh một cái: “Thoải mái không?”

Dung Vận thiếu chút nữa ngã xuống đất, sau khi ngồi vững vàng, sâu kín nhìn y: “Chỉ cần là sư phụ đánh, con đều thích.”

Trần Trí nổi đầy da gà, xoay người muốn đi, bị Dung Vận kéo: “Ta có chuyện muốn nói với sư phụ.”

Trần Trí không để tâm hỏi: “Chuyện gì?”

“Tây Nam Vương chuẩn bị hội minh cùng phương Bắc ở Trường Sa, con muốn đi xem xem.”

“… Tin tức quan trọng như vậy không nói sớm!”

Dung Vận hỏi: “Sư phụ có chịu đi cùng con hay không?” Học được bài học lần trước, biết là phải cung cung kính kính hỏi.

Trần Trí nói: “Nếu là hội minh, Tây Nam Vương nhất định sớm có chuẩn bị, ngươi thân là lãnh tụ Giang Nam, không thích hợp đi vào nơi nguy hiểm.”

Dung Vận nói: “Sư phụ yên tâm. Giang Tây là con cờ gã dùng để tê liệt con, để cho chúng ta cho là tinh lực của gã vẫn đặt ở trên Phúc Kiến cùng Giang Tây. Vừa vặn ông già Giang Tây đó cứ muốn tranh luận cùng con, con sẽ tương kế tựu kế, tiếp tục thư tới thư lui cùng ông ta, để cho gã cho là con vẫn còn chẳng hay biết gì.”