Trần Sự

Chương 45: Xưng đế chi lộ (5)

Dịch: Phong Bụi

“Cho nên con chế tạo một căn nhà mới cho sư phụ.”

Bữa tiệc coi mắt hoành tráng vạn người dõi theo hạ màn lặng yên không một tiếng động, lời đồn đãi giữa dân chúng dần dần thành câu chuyện cười, đều nói Dung Vận mắt cao hơn đầu, không phải là thiên tiên hạ phàm không lấy. Tần lầu sở quán rất nhanh liền truyền ra câu nói “Hoa khôi trăm ngàn lượt, chẳng bằng Dung lang khen nửa câu”, ý là cho dù được tuyển làm hoa khôi bao nhiêu lần đi nữa, cũng không bằng Dung Vận khen nửa câu, sau đó, có người lấy “lời khen của Dung lang” để chỉ vật nào đó hoặc người nào đó trân quý hiếm hoi.

Có điều những thứ này chỉ là chuyện phiếm dân chúng khi trà dư tửu hậu nói, chuyện quan phủ, thế gia khi trà dư tửu hậu nói chỉ có Tây Nam.

Sau khi Tây Nam Vương mượn lương bị từ chối, hành động liên tục, đầu tiên là phái sứ giả đến Phúc Kiến, Giang Tây thuyết phục, muốn mượn đường, sau đó, lại nghênh ngang mời chào xưởng thuyền chế tạo hải thuyền, ý đồ khai thác đường thủy chuyên chở, thậm chí kéo dài tuyến đường vận chuyển tới tận Đông Doanh (tên cũ của Nhật Bản) —— hiển nhiên là có người tiết lộ tin tức Dung Vận muốn phát triển hải vận.

Nhưng, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều cho là Tây Nam Vương chuẩn bị hạ thủ với Giang Nam, Trần Hiên Tương với thế nhanh như chớp không kịp bịt tai, tấn công Hồ Quảng.

Phúc Kiến, Giang Tây là đại bản doanh của Cao Đức Lai, mà Hồ Quảng là căn cứ địa của Trương Quyền. Nghe nói, ban đầu sau khi Trương Quyền đoạt quyền Thôi Yên thất bại bỏ mạng, liền bị thân tín bí mật đưa về Trường Sa phủ, giao cho vợ cả gã an táng. Sau đó, Thôi Yên không rõ tung tích, Tân Yến sụp đổ, bộ hạ cũ của Trương Quyền liền ủng lập con Trương Quyền Trương Thuẫn làm lãnh tụ, chiêu binh mãi mã, khống chế Hồ Quảng.

Trương Thuẫn thừa kế tính háo sắc của cha, lại không có thừa kế tài dụng binh như thần. Bình thường còn tốt, một khi ra chiến trường, liền hoàn toàn lộ ra sự bất tài.

Trong chiến dịch cùng Trần Hiên Tương kia, Trương Thuẫn mới vừa cưỡi ngựa ra trận, liền bị dọa hồn rời khỏi xác, rõ ràng chung quanh đều là thân tín bảo vệ gã, còn quỷ khóc sói tru thảm hơn bất cứ ai khác, đả kích sĩ khí nghiêm trọng, khiến cho phe mình tan rã tháo chạy, sống chết không chịu ra chiến trường nữa. Mặc dù bị mẹ gã hết uy hϊếp lại dụ dỗ, được người khiêng lên một lần, nhưng không tới thời gian một nén nhang, bởi vì giục ngựa chạy trốn, bị địch nhân bắn trúng cần cổ, tính mạng nguy hiểm, lại được khiêng xuống.

Chủ soái vừa chết một cái, lòng quân liền tan rã, mắt thấy đã mất thế, vợ cả Trương Quyền, Tịch thị quyết định thật nhanh, mở cổng thành đầu hàng, còn giả mù sa mưa nói Trần Hiên Tương là vương giả chi sư, mặc dù mình là mẹ ruột Trương Thuẫn, nhưng rất thất vọng đối với việc gã ức hϊếp dân chúng, một mực vì tình mẹ con mới chịu đựng đến nay. Tây Nam Vương đến thật sự là mang tới ánh sáng hạnh phúc cho bách tính Hồ Quảng.

Đại khái là khi gặp mặt lời nói quả thực quá mức buồn nôn, Trần Hiên Tương nổi da gà toàn thân chẳng những bỏ qua cho bà, còn phong bà là Ngạc Quốc phu nhân.

Tịch thị có qua có lại, lập tức trả lời bằng một bức thư cảm ơn hết sức thành khẩn, nói thân phận mình thấp kém, khó có thể nhận vinh dự này, nhưng, nếu như Tây Nam Vương đồng ý để cho mình phục vụ bên người, như vậy, bản thân bà nhiễm long khí rồi mới miễn cưỡng nhận nổi danh hàm như vậy.

Trần Hiên Tương đồng ý thỉnh cầu di cư đến Quảng Châu của bà. Theo Tịch thị đến Quảng Châu còn có ba mươi nam sủng của bà, trong đó dung mạo anh em Mã thị nổi bật nhất. Bà biết Trần Hiên Tương thích nam sắc, mượn cớ tiến cử bọn họ cho gã, rất nhanh liền được thu dùng.

Như vậy, Hồ Quảng chính thức quy thuộc Tây Nam Vương. Thế lực của gã rốt cuộc bộc lộ rõ, sánh ngang cùng Yến triều ở phương Bắc.

Không thể không nói, chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ, cách sơn đả ngưu này của Trần Hiên Tương  ra đòn cực hiệu quả. Rất nhiều Giang Nam thế gia muốn phụ thuộc vào Dung gia thấy vậy, rối rít quay đầu lấy lòng ba nhà Ngô, Phòng, Cổ, muốn ngồi ké đội ngũ một bước lên mây này của Tây Nam Vương.

Để ổn định thế cục, Dung Vận quyết định đi sứ Phúc Kiến, Giang Tây. So với Giang Chiết, khu vực chân chính bị dọa cho mất mật hẳn là bọn họ, hai khu vực tiếp giáp. Nhất là Giang Tây, bị Quảng Châu cùng Hồ Quảng hai mặt giáp công, hết sức bị động. Trước khi Giang Chiết huấn luyện được một đội ngũ đủ để càn quét thiên hạ, hắn phải đoàn kết hết thảy lực lượng có thể đoàn kết.

“Chủ công chuẩn bị phái người nào đi?” Đàm Thúc hứng thú bừng bừng nhìn hắn, chỉ thiếu nước viết lên mặt “Chọn ta chọn ta”.

Dung Vận nói: “Ta.”

Những người khác đều giật mình. Đàm Thúc vội nói: “Vạn vạn không thể! Chủ công thân thể ngàn vàng, há có thể một mình vào nơi nguy hiểm.”

Dung Vận cười híp mắt nhìn về phía Trần Trí dự thính kiêm ăn điểm tâm: “Ta dĩ nhiên không phải đi một mình, sư phụ sẽ đi cùng ta.”

Trần Trí: “…” Hoài nghi hắn trừ mình ra, còn có một sư phụ nào đó sẽ đi cùng hắn.

Những người khác vẫn không đồng ý.

Không phải là không tín nhiệm Trần Trí, mà là vô cùng không tín nhiệm Trần Trí, nhất là những người mục kích chính mắt nhìn thấy y từ trên nóc nhà rớt xuống, thật sự là đã đập hào quang thần tiên trong lòng nát đến không thể nát hơn nữa.

Một người lên nóc nhà cũng đứng không vững, làm sao có thể khiến bọn họ tin tưởng có thể trợ giúp Dung Vận ở Phúc Kiến, Giang Tây đứng vững gót chân được cơ chứ?

Đàm Thúc là người duy nhất ủng hộ Trần Trí: “Ta có thể mang hành lý giúp Trần tiên nhân.”

Hắn đổi một cái cớ khác, Dung Vận nói không chừng còn có thể cân nhắc một chút, cướp việc làm thì nhất định nửa cơ hội cũng không thể cho! Hắn nói: “Có chuyện đệ tử phụ giúp thầy, làm sao có thể làm phiền đến người khác? Huống chi sau khi ta đi, Dung gia cần người trấn giữ, Chi Nguyên là người duy nhất ta tin chọn.”

Rất nhiều người đều đang quan sát xem công tử hai nhà Hồ, Lâm, ai là thân tín đệ nhất bên người Dung Vận, hôm nay xem ra, là Lâm Chi Nguyên không thể nghi ngờ. Hồ Niệm Tâm đi Minh Châu có thể nói là ủy thác trách nhiệm nặng nề, cũng có thể nói là trục xuất khỏi biên cảnh, tùy cách nhìn của mỗi người.

Dung Vận nói: “Lần này xuất hành, là hành động bí mật, hy vọng chư vị giữ bí mật.”

Những người khác không ngừng vội vàng đồng ý.

Trần Trí nháy mắt với Đàm Thúc, ý bảo hắn coi chừng những người bên cạnh, Đàm Thúc hiểu ý gật đầu.

Dung Vận hơi đi về phía trước một bước, cắt đứt mày qua mắt lại giữa hai người: “Vừa đúng dịp sắp đến ngày giỗ của cha mẹ ta, chư vị liền nói ta đi tảo mộ, thuận tiện ở trên núi một thời gian là được.”

Mọi người đồng thanh đáp ứng.

Sau khi bọn họ rời đi, Trần Trí cười mà như không nhìn Dung Vận: “Ta lúc nào nói muốn cùng ngươi đi Phúc Kiến, Giang Tây?”

Dung Vận cả kinh thất sắc: “Chẳng lẽ sư phụ không đi cùng con?”

Trần Trí nói: “… Biểu cảm của ngươi còn có thể giả thêm chút nữa.”

Dung Vận thu lại nét kinh hoảng, nhỏ giọng nói: “Sư phụ không đi con không đi.”

Trần Trí vỗ tay: ” Được lắm, ta thích nhất là ở nhà.”

Đến ngày hôm sau, Dung Vận tự mình đóng gói xong hành lý của hai người, ngồi trên xe ngựa đợi.

Trần Trí ngủ chưa đủ mặt đầy mây đen đứng ở cửa: “Ta ngày hôm qua nói rồi, ta thích nhất là ở nhà.”

Dung Vận mở cửa xe ra: “Cho nên con chế tạo một căn nhà mới cho sư phụ.”

Trần Trí câm bặt nhìn bên trong buồng xe sang trọng đến xa xỉ: “Ngươi rốt cuộc từ chỗ nào nhìn ra ta thích hoàng kim sáng óng ánh đến mức bàn uống trà cũng không buông tha?” Bàn uống trà viền nạm vàng quý giá lại tinh tế khiến cho y nhớ tới cái chặn giấy Âm Sơn công tặng, chưa chắc đã dễ xài hơn những cái bình thường, nhưng đích xác là rất thực dụng —— thời khắc mấu chốt cạy một chút là có thể sử dụng làm tiền vàng.

Dung Vận thấy Trần Trí động tâm, còn nói: “Con biết sư phụ trách con tự quyết định, nhưng mà, con quả thực không nỡ rời sư phụ. Nếu như con một mình một người bên ngoài, sư phụ cũng không yên tâm về con đúng không?”



Đích xác là như vậy không sai, nhưng mà, cảm giác bị nói trúng… nhất là bị học trò của mình nói trúng tim đen một chút cũng không vui.

Trần Trí cố ý làm ngược lại: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi. Chó sói lớn lên đến độ tuổi nhất định, liền phải ra ngoài một mình kiếm ăn, nếu không cả đời cũng không học được độc lập. Ngươi mười bốn tuổi, đổi lại là một con sói, bây giờ cũng con cháu đầy đàn rồi, sư phụ dĩ nhiên rất yên tâm về ngươi, cũng sẽ không đi theo ngươi.”

Dung Vận trợn mắt há mồm nhìn y tiêu sái phất tay một cái, trở về phòng ngủ bù.

Mắt thấy Trần Trí càng đi càng xa, Dung Vận gân giọng kêu: “Sư phụ, tấm trải giường và chăn nệm Người thích nhất đều bị con cầm lên xe ngựa rồi.”

Trần Trí không quan tâm, trả lời: “Ta biết đồ mới ở chỗ nào.”

Dung Vận: “…”

Đám hộ vệ âm thầm bảo vệ hắn thấy hắn đứng tại chỗ, bất động một lúc lâu, không nhịn được nhảy ra hỏi: “Công tử, chúng tôi làm gì bây giờ?”

Dung Vận nói: “Ta vốn bảo các ngươi bảo vệ sư phụ thật tốt, nếu sư phụ ở nhà, các ngươi ở nhà bảo vệ Người đi.”

Bọn hộ vệ đồng loạt ngơ ngẩn, vội nói: “Làm sao có thể để công tử một mình ra ngoài? Ngài đi ra khỏi nhà, mới cần người giúp đỡ nhất, chúng tôi vẫn nên hộ tống ngài dọc đường chứ?”

Dung Vận lạnh lùng nói: “Có phải không coi lời của ta là gì hay không?”

Những người khác lúc này mới không dám nói nữa, trơ mắt nhìn xe ngựa của hắn từ từ đi xa, cho đến khi đi khỏi tầm mắt.

“Đại ca, chúng ta thật sự không đi theo Dung công tử sao? Xe ngựa của ngài ấy hoa lệ như vậy, ở trong mắt ai cũng đều là một con dê béo a!”

“Dung công tử thông minh tuyệt đỉnh, nhất định có phương pháp ứng phó của ngài ấy.”

Lời còn chưa nói hết, “phương pháp ứng phó” đứng ở cạnh cửa len lén quan sát cũng đã dán ẩn thân phù, lặng lẽ đi theo.

Dung Vận “một mình” lên đường biểu hiện hết sức buồn rầu, xe ngựa đi được một lúc lại dừng, mỗi khi đến một nơi phong cảnh tuyệt đẹp là phải dừng lại ngâm một bài thơ. Có lúc là “Hận chia ly như cỏ xuân, càng đi xa càng thêm xanh”, có lúc là “Trăng ơi hận nỗi chi, mà sao nhân gian chia ly mới tròn”** … Trần Trí cũng không biết hắn đọc sách lâu như vậy, lại một câu thơ tự mình sáng tác cũng chưa từng làm, thật là khiến cho thầy xấu hổ!

*  “Thanh bình lạc – Biệt lai xuân bán” của Lý Dục, đời Đường, TQ

** “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức đời Tống, TQ.

Đến khi Dung Vận liên tiếp ba ngày đều ngâm “Cảm lúc hoa rơi lệ, hận biệt chim kinh tâm”, chẳng những không đổi mới câu, ngay cả câu tiếp theo cũng không đọc tiếp, rốt cuộc không nhịn được, đứng ở trên cây ném nhánh cây về phía hắn.

Dung Vận nghe được động tĩnh, không dấu vết né tránh.

Trần Trí liên tiếp ném mấy lần, đều bị tránh khỏi, hết sức không vui, vì vậy từ dưới đất lượm một cục đá, chuẩn bị ném một cú thật mạnh.

Dung Vận mặc dù cúi đầu, nhưng lỗ tai dựng thẳng tắp, đôi mắt tinh quang lóe lên. Từ giây phút lên đường đó trở đi, hắn liền dự cảm rằng sư phụ sẽ đi theo mình, nhưng mà bảy ngày trôi qua, từ đầu đến cuối không thấy tung tích, đang lúc hắn chuẩn bị buông xuôi, một nhánh cây phá vỡ sự tĩnh lặng, cũng lần nữa gợi lên sự vui sướиɠ và hy vọng trong nội tâm.

Biết rõ sư phụ đã miễn dịch với những trò khóc nháo nũng nịu này, hắn vẫn không nhịn được muốn muốn hung hăng ôm lấy sư phụ, đầu tựa vào ngực y, hung hăng kể lể mấy ngày nay mình sống gian khổ biết bao:

Một mình ăn cơm, không người gắp thức ăn cho.

Một mình ngâm thơ, không người ủng hộ mình.

Một mình đi đường…

Một cục đá đột nhiên bắn tới từ chính diện!

Bởi vì hòn đá xuất hiện không giải thích được, giống như đột nhiên ở nơi đó, không có đường tới, khiến cho người căn bản không ngờ tới, chứ đừng nói là tránh né. Dung Vận đang muốn nhắm mắt, cục đá kia đã lướt qua da đầu bắn về phía sau, sau đó liền nghe “A” một tiếng, một gã đàn ông cao gầy nhảy ra từ trong bụi cỏ phía sau, tay cầm đao thép, bổ về phía Dung Vận.

Dung Vận vừa tránh né, vừa sờ đến nhuyễn kiếm bên hông. Nhưng đối phương xuất thủ cực nhanh, một cái nháy mắt, đao thép kia đã huơ đến mức gió thổi không lọt, bao vây hắn tầng tầng lớp lớp.

Mắt thấy Dung Vận tay không kịp rút vũ khí ra, khó bảo toàn tính mạng, một người không có chút báo động trước, từ không trung xuất hiện ở sau lưng Dung Vận, ôm hắn vào trong lòng mình, sau đó… song song mất đi bóng dáng.

Sát thủ: “!”

Sát thủ có thể hành động đơn độc đều là kim bài sát thủ của tổ chức, võ công cực cao, nhưng dù võ công gã có cao hơn nữa, cũng không làm được xuất hiện và biến mất từ giữa không trung. Còn có hòn đá không biết từ đâu tới, nhưng tinh chuẩn đánh trúng mình kia, cũng quỷ dị đến mức khiến người ta sợ hãi.

Sát thủ cầm đao thép, thỉnh thoảng chuyển đổi phương hướng, sợ bị người công kích từ phía sau, cẩn thận bảo vệ mỗi một ngóc ngách trên thân thể mình, sau khi kéo dài một nén nhang, gã rốt cuộc mất kiên nhẫn, chuẩn bị bỏ đi cho xong, Trần Trí thưởng thức đủ màn “biểu diễn” của gã rồi dùng định thân thuật khống chế, sau đó cùng Dung Vận từ trong Mê hồn trận đi ra.

Dung Vận mặt đầy thần kỳ: “Sư phụ, mới vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?”

Còn có chuyện gì xảy ra? Chẳng qua là pháp bảo Giai Vô tặng—— viên châu cất giấu Mê hồn trận mà thôi. Nhưng Trần Trí không có ý định nói thật, đánh trống lảng nói: “Ngươi thật sự cho là thầy là một người ngay cả nóc nhà cũng đứng không vững sao?” Liên quan tới chuyện này, y vẫn luôn hết sức hối hận. Nếu là tiên nhân, lúc rơi xuống nóc nhà, “Lăng không lộn một vòng, thong thả đứng vững” có vấn đề gì? Mình tại sao phải ngu ngốc ụp một cú chó ăn cứt?

Mình một khắc kia đầu óc nhất định là bị chó ăn cứt!

Dung Vận bắt đầu nịnh hót như cuồng, ví dụ như “Sư phụ quả nhiên anh minh thần vũ, không người có thể địch” vân vân.

Trần Trí nghe đủ rồi, mới không nhịn được nói: “Còn không tra một chút tên sát thủ này là ai.”

Dung Vận lục soát rất có bài bản, rất nhanh liền móc ra một miếng thẻ trúc—— hình bầu dục, chế tạo tinh xảo, một mặt là vân hoa lan, một mặt viết “U Hương Không Cốc”.

Trần Trí nói: “Ngươi có cảm thấy rất quen mắt không.”

Dung Vận cười nói: “Đâu chỉ quen mắt, người cũng rất quen.”

Trần Trí hỏi: ” ‘Mai Hoa Sát’?”

Sát thủ kia con ngươi hơi co lại, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Dung Vận nói: “Nên gọi là ‘Lan Hoa Sát’.”

Trần Trí hỏi: “Mở tiệm mới sao?”

Dung Vận lắc đầu: ” ‘Mai Hoa Sát’ đã thoát khỏi Mai Số cung, tự lực cánh sinh rồi.” Mặc dù chủ mưu Hồ Việt đã chết, nhưng lúc đó thi hành nhiệm vụ là “Mai Hoa Sát”, cho nên hắn vẫn luôn rất chú ý đến động tĩnh của bọn họ.

Trần Trí kinh ngạc, lại cảm thấy trong dự liệu. Hôm đó Mai Nhược Tuyết cứng rắn yêu cầu người đứng đầu tổ chức sát thủ nói ra chủ mưu gϊếŧ Dung Ngọc Thành, làm uy tín làm ăn của bọn họ mất hết, mặc dù sau chuyện đó gã rất nhanh liền thông báo cho Hồ Việt, nhưng Hồ Việt không bao lâu liền chết, tên đứng đầu kia không nuốt nổi cục tức này cũng là chuyện đương nhiên.

Y nói suy đoán mình ra, khiến sát thủ kia mắt càng trừng lớn hơn.

Dung Vận ở bên cạnh tán dương Trần Trí quan sát tỉ mỉ, thông minh tuyệt đỉnh.

Trần Trí nói: “Nịnh bợ ít thôi, trước hỏi xem xem chủ mưu là ai.”

Sát thủ đã chuẩn bị xong tâm lý uy vũ không khuất phục, giàu sang không làm động lòng, ai ngờ Dung Vận rút ra đao thép trong tay đối phương, giơ tay chém xuống, rất nhanh chém đứt đầu đối phương, sau đó nói với Trần Trí: “Người muốn đưa con vào chỗ chết cũng chỉ có mấy người đó, không phải gã thì chính là hắn, căn bản không cần đoán, dù sao là ai đối với con mà nói đều giống nhau.” Hắn ném đao thép xuống đất một cái, nắm tay Trần Trí, ôn nhu nói, “Điều quan trọng chính là, bây giờ sư phụ ở bên cạnh con.”

Trần Trí nói: “Tay ngươi vừa mới gϊếŧ người.”

Dung Vận nói: “Nhưng nếu con buông tay, không nhìn thấy sư phụ nữa thì làm thế nào?”

Trần Trí nói: “Ngươi có thể khóc xem xem.”

Dung Vận miệng vừa mếu, liền lệ tràn khoé mi.



Trần Trí bày tỏ nhận thua.

Hai quân gặp nhau, Dung Vận hưng phấn không thôi, hết lần này đến lần khác kể lể biên sử anh hùng ném ra một hòn đá, đập trúng sát thủ, cứu sống mình của Trần Trí. Bởi vì bản thân mình trong câu chuyện của hắn hình tượng quả thực quá lớn lao, lớn lao đến ngay cả Trần Trí tự bản thân cũng ngại không làm rõ rằng mình cũng không hề phát hiện ra sát thủ núp trong bụi cỏ, cục đá ném ra kia chỉ là để đùa dai… không may ném trật mà thôi.

Lần nữa lên đường, Dung Vận không đi về phía Phúc Kiến nữa, mà là đổi đường đi Nam Xương phủ ở Giang Tây.

Khi Trần Trí chưa xuất hiện, Dung Vận hy vọng xe ngựa có thể đi chậm chút chậm chút nữa, cho sư phụ có đủ thời gian theo kịp; đến khi Trần Trí xuất hiện, hắn lại hy vọng xe ngựa chậm càng chậm hơn chút nữa, có thể kéo dài khoảng thời gian không dễ có được giữa hai người này.

Đáng tiếc, bất kể hắn mượn cớ trì hoãn chặng đường thế nào, đường nên đi hết vẫn cứ phải đi hết.

Bọn họ đến Nam Xương phủ không bao lâu, liền bị Thái thú phát hiện, cũng yêu cầu qua phủ nói chuyện.

Dung Vận chuẩn bị một phần lễ vật, thản nhiên đi.

Thái thú là một ông lão tóc bạc trắng tuổi gần sáu mươi, gặp mặt ngược lại rất là nhiệt tình, tán dương Dung Vận cùng Trần Trí từ đầu đến chân một lần, nói bọn họ là những nam nhân kỳ tài đời này hiếm thấy, ắt sẽ có một phen sự nghiệp lớn.

Dung Vận được tán dương một hồi, bắt đầu thuyết phục, phân tích thế cục, chỉ rõ sự nguy hại của Tây Nam Vương, hy vọng bọn họ có thể hỗ trợ trông chừng.

Thái thú nói: “Ta hồi nào không biết Tây Nam Vương dã tâm bừng bừng chứ? Nhưng mà, chúng ta có cách gì? Giang Tây không giống Hồ Quảng, Trương Quyền để lại cho bọn họ không ít nhân thủ, nhưng Giang Tây chúng ta, thật sự là không có bao nhiêu tráng đinh. Ngày thường ngay cả làm ruộng cũng không đủ, chớ đừng nói chi là ra chiến trường đánh giặc.”

Dung Vận nói: “Tây Nam Vương mặc dù chiếm được Hồ Quảng, nhưng dân tình Hồ Quảng dũng mãnh, gã muốn hoàn toàn thu phục còn cần thời gian. Ngài yên tâm, nếu như chúng ta kết liên minh, thực lực không kém so với Tây Nam Vương.”

Thái thú trầm ngâm hồi lâu nói: “Nếu muốn kết liên minh, chỉ có một biện pháp.”

“Nguyện nghe nói rõ.”

“Liên hôn.” Thái thú nói, “Chỉ có kết quan hệ thông gia rồi, ta mới có thể hoàn toàn tin tưởng thành ý ngươi. Dẫu sao, tiếp giáp trực tiếp cùng Hồ Quảng, Quảng Đông là chúng ta. Dung công tử yên tâm, con gái cùng cháu gái ta, người người thiên tiên hạ phàm, tuyệt sẽ không để cho ngươi thất vọng.”

Dung Vận nói: “Ta nửa tháng trước đã thề, giang sơn chưa định, thề không lấy vợ.”

Trần Trí: “…” Ngươi thề lúc nào?!

Thái thú khoát tay: “Đã như vậy, Dung công tử tự lo đi.”

“Mặc dù ta không thể thành thân, nhưng, Thái thú có thể từng nghe đến Lâm Chi Nguyên và Hồ Niệm Tâm? Bọn họ đều xuất thân từ thế gia cao cấp ở Giang Nam, dáng vẻ đường đường, tài hoa hơn người, cùng ta tình như thủ túc. Nếu Thái thú có ý, ta có thể ở giữa làm mai.”

Thái thú hiển nhiên không có hứng thú với Lâm Chi Nguyên cùng Hồ Niệm Tâm. Căn cứ tin tức ông ta nghe được, hai người này mặc dù xuất thân thế gia, nhưng sản nghiệp gia tộc đều đã nhập vào Dung gia, coi như là nửa phụ tá nửa quản gia, thân phận đã không giống với trước.

Dung Vận nói: “Sau này, ta sẽ chạy tới Phúc Kiến, nếu Thái thú cũng đưa ra yêu cầu giống vậy với ta thì phải làm thế nào?”

Thái thú sắc mặt khó coi.

Ngay sau đó, Dung Vận bắt đầu nói đạo lý lớn, sự tín nhiệm của Thái thú không nên dựa vào phương thức liên hôn để thể hiện, dẫu sao, liên hôn loại quan hệ này nhìn có vẻ chặt chẽ, nhưng vô số lịch sử đã chứng minh, lúc cần trở mặt vẫn trở mặt như thường, cũng không đáng tin là bao, còn bỗng dưng làm hại hạnh phúc cả đời của cô nương.

Đại khái hắn nói quá chân thành, sắc mặt Thái thú hơi dễ nhìn hơn một chút, chưa từ bỏ ý định nói: “Sau dạ tiệc bàn lại được không.”

Dung Vận biết mình quyết không thể nhận lời, cũng chỉ mặc ông ta phát huy.

Dù sao, ở trong tâm khảm hắn, nhà chỉ có hai người, một người là hắn, một người là sư phụ, những người khác đi vào, đều gọi là chen ngang!

Lúc ăn cơm, đám khuê nữ, cháu gái nhà Thái thú lại lần nữa chứng minh, sự xinh đẹp của Dung Vận là chân lý phổ biến khắp mọi nơi.

Chẳng qua là Dung Vận biểu hiện hết sức lãnh đạm, rõ ràng tuổi còn trẻ, tóc tươi tốt, nhưng lòng còn như mặt hồ tĩnh lặng hơn so với những người xuất gia. Khi có người trêu chọc như vậy, hắn nghiêm trang nói: “Ta có ý định xuất gia, nhưng sư phụ nói ta vẫn chưa thông qua khảo nghiệm, cho nên, ta bây giờ coi là người tu hành để tóc.”

Trần Trí: “…” Bắt đầu từ khi nào, Dung Vận đã quen ở trước mặt y mặt không đổi sắc nói dối, mà mình, cũng đã quen mở một con mắt nhắm một con mắt.

Ở Nam Xương phủ ba ngày, Dung Vận nói lời cáo từ.

Thái thú ở thời khắc cuối cùng rốt cuộc đồng ý, quyết định thành đồng minh công thủ cùng Giang Chiết. Có điều ông ta có một điều kiện, có cơ hội hãy cho Hồ Niệm Tâm cùng Lâm Chi Nguyên đến Nam xương một chuyến, hiển nhiên là vẫn chưa từ bỏ chủ ý liên hôn.

Nếu là hôn nhân của người khác, Dung Vận bày tỏ mình không thể đại diện bọn họ một tiếng cự tuyệt, cho nên, nhất định sẽ trở về chuyển lời với bọn họ.

Sau khi rời Nam Xương phủ, bọn họ lập tức lên đường đi Phúc Châu phủ, bởi vì tìm được Giang Tây làm đồng minh, cho nên hai người tâm tình không tệ, một đường du sơn ngoạn thủy. Gần đến biên giới hai khu, Trần Trí nhìn thấy quân thủ vệ. Điều này cũng không có gì, điều chân chính khiến cho người giật mình chính là, trên y phục những quân thủ vệ này viết “Tây Nam Vương”.

Có tiền có thể sai quỷ khiến ma.

Trần Trí cùng Dung Vận lẩn vào Phúc Kiến, rất nhanh nhận được tin tức —— Phúc Kiến đã quy thuận Tây Nam Vương.

Nếu như vậy, Tây Nam Vương có Quảng Đông, Quảng Tây, Hồ Quảng cùng Phúc Kiến  thực lực tăng mạnh, mơ hồ có dấu hiệu áp đảo Yến triều.

Dung Vận không dám ở lâu, lập tức bước lên đường trở về. Một là lo lắng bị thám tử của Tây Nam Vương ở cảnh nội Phúc Kiến phát hiện, hai là sợ tin tức Phúc Kiến quy thuận làm Thái thú Giang Tây vốn cũng không kiên định lắm hoàn toàn đứng ở phía đối lập.

Cũng may đợi đến khi bọn họ trở lại Hàng Châu, thư của Thái thú Giang Tây cũng đến, không ngờ là thúc giục hắn sớm đưa Hồ Niệm Tâm cùng Lâm Chi Nguyên đến Nam xương để con gái út, cháu gái lớn của ông ta “lựa chọn”.

Đại địch trước mặt, Dung Vận nào có tâm tư ứng phó chuyện này, liền đưa thư gửi đi Minh Châu, để cho Hồ Niệm Tâm đi hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi Đàm Thúc từ miệng Trần Trí biết mình có một đoạn nhân duyên như vậy, lại không đến lượt, không nhịn được buồn bực: “Ta cũng đến tuổi lập gia đình rồi.”



Trần Trí nói: “Nào nào nào, bà cô họ mặc dù đã đi, nhưng danh sách nữ khách ngày đó vẫn còn, ta giúp ngươi xem xem, có ai thích hợp hay không.”

” Được.” Đàm Thúc vui vẻ đồng ý.