Xin Chào, Tiểu Nhân Ngư Livestream Nuôi Chủ Nhân

Chương 2: Gặp Lại

Trong con hẻm bên cạnh trung tâm nhân ngư, có vài quầy hàng bán nhân ngư.

Nhiều người muốn mua được hàng tốt từ trung tâm nhân ngư với giá rẻ nên đến đây thử vận may.

Tại một quầy hàng nhỏ, nhân ngư số 55 và một con nhân ngư khác chen chúc trong một chiếc bể chật chội đến mức trở mình cũng khó khăn.

Có người dừng lại trước bể, người bán lập tức nhiệt tình quảng cáo: “Quý khách , hôm nay gặp may rồi nhé! Con màu xanh này được trung tâm nhân ngư đưa đến đây bán, mua đi không lỗ đâu!”

Người khách cúi xuống nhìn kỹ: “Thật không? Gầy thế này, đuôi còn có sẹo, không được nuôi dưỡng đàng hoàng đúng không?”

Số 55 bĩu môi, ngoi đầu lên khỏi mặt nước, liếc anh ta một cái.

“?”

Người khách dụi mắt vài lần, khi mở ra lại thấy số 55 trông chẳng khác gì một nhân ngư bình thường, ánh mắt hoàn toàn chẳng liên quan gì đến “trí khôn”.

Người khách chỉ vào số 55:

“Nó hình như hiểu tôi đang nói gì…”

Người bán bật cười lớn:

“Sao có thể! Dù có tăng gấp đôi trí thông minh thì nhân ngư cũng không hiểu được ngôn ngữ của chúng ta đâu.”

“Nhưng nó vừa mới lườm tôi mà!”

“Chắc là anh nhìn nhầm rồi.” Người bán nhún vai, tỏ vẻ không bận tâm: “Cứ cho là nó nghe hiểu người ta nói xấu nó đi, thì cái vuốt thiếu sát thương của nhân ngư cùng lắm cũng chỉ làm xước một lớp da thôi!”

Số 55 tức tối, cố sức cào vào tấm kính phía trước.

Nhưng móng tay tròn trịa của nó không để lại chút dấu vết nào trên thành bể.

“Con à, tuyệt đối đừng để lộ khả năng của con. Hãy giả vờ làm một nhân ngư bình thường mà sống tiếp…”

“Ước gì mình có móng vuốt thật sắc.” Trong bể vang lên một chuỗi bong bóng than vãn, “Phá cái bể này rồi quay về biển lớn tìm cá mà ăn…”

Số 55 đói đến mức không còn sức lực, rũ vây cá xuống, để mặc người bán và khách hàng xem mình như món hàng mà chỉ trỏ.

“Tôi muốn thử khả năng dẫn truyền của nó.” Người khách vừa nói vừa đưa tay vào bể cá.

Tâm trạng số 55 không mấy vui vẻ, vây cá ở khuỷu tay dựng lên, gầm gừ đe dọa.

Người khách giật mình, vội vàng dùng tinh thần lực áp chế, nhanh chóng chạm vào chiếc đuôi cá màu xanh.

Tinh thần lực của con người giống như một cái cây. Mỗi lần phát ra năng lượng đều rút đi sinh mệnh của nó. Lâu dần, cái cây héo úa, và khi cây chết, con người cũng không thể sống tiếp.

Nhân ngư sở hữu năng lực dẫn truyền.

Thông qua việc chạm vào, nhân ngư có thể cảm nhận lối vào của tinh thần lực và tưới nước cho cái cây bên trong, giúp nó duy trì sức sống.

Khả năng dẫn truyền mạnh hay yếu được ví như độ lớn của ống dẫn nước. Nước chảy mạnh thì được gọi là nhân ngư cấp cao.

Người khách rụt tay lại, khóe mắt giật giật: “Khả năng dẫn truyền của con này yếu quá, gọi là nhân ngư cấp thấp đã là nể mặt rồi.”

Nhân ngư cấp thấp ít nhất cũng có dòng nước chảy nhỏ, còn anh ta vừa rồi chỉ cảm nhận được vài giọt…

Người khách lại chạm thử vào con nhân ngư khác trong bể. Lượng nước tưới vào tinh thần lực của nó tuy không mạnh nhưng vẫn bình thường: “Tôi lấy con này. Suýt nữa bị anh lừa.”

Người bán cười gượng giải thích: “Tôi không lừa anh đâu, con màu xanh thực sự đến từ trung tâm nhân ngư mà…”

Đúng vào mùa thời tiết thất thường, hai mặt trăng xanh ẩn sau đám mây, trời bắt đầu mưa lất phất.

Quang não của con người tự động bật chế độ chắn mưa, hình thành một lớp màng trong suốt như chiếc ô trên đầu.

Người bán cúi người xuống, để ô từ quang não che cho hai con nhân ngư.

Con nhân ngư còn lại chui vào dưới ô, số 55 nhường cho nó, tự mình trồi lên khỏi mặt nước để hứng mưa.

Nó thẳng người lên, cằm tựa vào thành bể, trầm ngâm:

Lần cuối cùng thấy mưa, vẫn còn ở biển lớn…

Hồi nhỏ, nó bị buộc phải rời khỏi bầy đàn, trở thành một con “nhân ngư bình thường” trong phòng thí nghiệm của chủ nhân, bị ép học ngôn ngữ loài người và các bài huấn luyện khác.

Để che giấu trí thông minh vượt trội của mình, nó không dám hoàn thành nhiệm vụ quá tốt, luôn đợi những con nhân ngư khác có phản ứng rồi mới làm theo.

Cho đến hiện tại, chủ nhân đã hoàn toàn thất vọng với con nhân ngư “kém cỏi” số 55 này.

Bị bầy đàn bỏ rơi, bị chủ nhân vứt bỏ, bị coi thường không ai muốn mua…

Một giọt mưa rơi trên lông mi của nó. Số 55 chớp mắt vài lần, giọt mưa đọng lại trên đầu lông mi màu xanh băng, khúc xạ ánh sáng từ ngoài con hẻm chiếu vào.

Số 55 khát khao nhìn chằm chằm vào tia sáng ấy:

“Hỡi những giọt mưa dịu dàng, các người có thể mang cho ta một mái nhà không?”

―――

Ở cuối con hẻm, một người xuất hiện, từ xa đi đến, dáng người cao lớn cắt ngang màn mưa và ánh sáng.

Giọt nước đọng trên đầu lông mi của số 55 rơi xuống, hóa thành một vệt mực, làm màn đêm càng thêm đen đặc.

Là anh ta!

Cảm giác chán đời ẩn sâu trong khí tức của người đến khiến số 55 lập tức nhận ra:

Chính là người đàn ông đã nhìn chằm chằm vào mình qua bể cá!

“Ơ… lại có người mua nhân ngư, hôm nay ông chủ làm ăn phát đạt ghê.”

Do ánh sáng ngược, vị khách trước đó không nhìn rõ mặt người mới đến.

Anh ta cảm nhận tinh thần lực của đối phương, nói một cách khéo léo: “Con nhân ngư màu xanh cấp thấp trong bể, biết đâu lại hợp với anh.”

Ấn tượng đầu tiên giữa con người với nhau đến từ cảm ứng tinh thần lực.

Tinh thần lực của Ôn Minh bị tổn thương nghiêm trọng, yếu ớt chẳng khác gì dòng nước nhỏ giọt của số 55…

Người bán nhân ngư nheo mắt, nhìn từ đầu đến chân bộ quần áo của Ôn Minh, âm thầm dán cho anh ta cái nhãn “nghèo rớt mùng tơi”: “Vị khách này, hôm nay tôi giảm giá cho anh một nửa, nhân ngư giá gốc một nghìn, giờ chỉ cần một trăm tinh tệ là mang về, thế nào?”

Bộ quần áo cũ của Ôn Minh bị ướt sũng khi đứng gần bể cá, anh thay bằng bộ đồ tạm thời do trung tâm nhân ngư cung cấp

Đó là đồng phục dự phòng của nhân viên.

Bị xem như một nhân viên làm thuê, Ôn Minh nhìn chăm chú vào số 55, chiếc thẻ gắn trên tai nhân ngư đã biến mất:

“Tại sao nó lại ở đây?”

“Trung tâm nhân ngư nhờ tôi bán hộ.” Đối diện với khí thế của Ôn Minh, người bán có chút e dè, trả lời thật thà: “Nếu anh thích, bây giờ có thể làm thủ tục nhận nuôi.”

Ánh mắt Ôn Minh hạ xuống, nhíu mày: “Tại sao nó lại bị thương?”

Số 55 vội vã cuộn đuôi lại, cố gắng che đi vết sẹo.

“Đây là một con nhân ngư được con người cứu hộ, bản thân nó đã bị thương từ trước.”

Người bán nhân ngư mất kiên nhẫn: “Hỏi mấy chuyện này làm gì, anh thử khả năng dẫn truyền đi, nếu hợp thì mua…”

“Đinh!” Quang não của Ôn Minh vang lên tín hiệu cuộc gọi đến.

Anh gật đầu ra hiệu với người bán, bước ra xa vài bước rồi mới nhận cuộc gọi.

“Thưa mẹ.”

Trước mặt anh hiện lên một màn hình ảo mà chỉ anh có thể nhìn thấy, một người phụ nữ thanh lịch với mái tóc búi cao hỏi:

“Sao rồi? Đã mua được nhân ngư chưa?”

Ôn Minh ngừng lại một giây, đối phương lập tức thở dài:

“Mẹ giục con đến trung tâm nhân ngư, không phải để ngắm thế giới dưới biển!”

Đới Dung, mẹ của Ôn Minh, là một nhà nghiên cứu y học. Dự án nghiên cứu chính của bà:

Các bệnh hiếm gặp liên quan đến tinh thần lực.

“Tình trạng tinh thần lực của con không lạc quan chút nào. Nếu tiếp tục trì hoãn, cơn đau sẽ ngày càng thường xuyên hơn. Chẳng lẽ…”

Đới Dung lộ vẻ đau đớn kìm nén giữa chân mày: “Chẳng lẽ con muốn mình đi vào vết xe đổ của cha con sao?”

Giọng Ôn Minh bình thản: “Mẹ biết mà, nhân ngư cũng không thể giảm bớt.”

Ôn Minh thừa hưởng căn bệnh hiếm gặp liên quan đến tinh thần lực giống như cha mình. Khi được nhân ngư dẫn truyền, cả anh lẫn nhân ngư đều chỉ cảm thấy đau đớn.

Dù chạm vào nhân ngư cấp cao, tinh thần lực của anh cũng đau đớn không chịu nổi.

“Nhưng không có nhân ngư dẫn truyền, con chỉ có thể chết dần chết mòn.”

Nhìn thấy nét mặt vô cảm, không chút kỳ vọng vào cuộc sống của con trai, Đới Dung càng thêm sốt ruột: “Thử thêm một lần nữa đi. Nếu con không mua, mẹ sẽ gửi một con đến tận cửa nhà con!”

“Không cần đâu.” Ánh mắt Ôn Minh lóe lên, kéo cổ áo không vừa vặn xuống: “Con sẽ mua.”

“Thật không?”

Trong ánh mắt nghi ngờ của Đới Dung, Ôn Minh tắt quang não…

Trong lúc anh nghe điện thoại, người bán đã làm thủ tục cho vị khách trước đó, vừa cười vừa nói: “Thật kỳ lạ, tinh thần lực yếu như thế mà cứ làm ra vẻ đại nhân vật, suýt nữa dọa tôi chết khϊếp.”

“Anh ta hỏi mãi, rốt cuộc có mua không?” Vị khách nhìn về phía Ôn Minh: “Anh nghĩ tại sao anh ta phải gọi quang não lúc này?”

Người bán: “Loại khách nghèo thế này tôi gặp nhiều rồi, không mua nổi nên gọi quang não vay tiền chứ gì.”

“Một trăm tinh tệ cũng không có à? Anh ta mặc đồng phục nhân viên của trung tâm nhân ngư, xem ra làm thuê cho người giàu cũng chẳng kiếm được bao nhiêu.”

“Đúng vậy…” Người bán phụ họa, cúi đầu nhìn vào bể cá, đối diện với ánh mắt chăm chú lắng nghe của số 55, ngẩn người.

“Con nhân ngư này hình như thực sự hiểu được…”

Tiếng bước chân của Ôn Minh đến gần, người bán tạm thời bỏ qua cảm giác kỳ lạ từ số 55, tập trung trở lại vào vị khách:”Quyết định chưa? Giá rẻ nhất trăm năm mới có một lần, đừng bỏ lỡ!”

Những lời quảng cáo hoa mỹ không làm Ôn Minh dao động.

Anh dừng lại cách bể cá khoảng một mét, chậm rãi giơ tay, đưa về phía số 55.

Cùng lúc, con nhân ngư ở chung bể với số 55 như cảm nhận được điều gì đó đáng sợ, bắt đầu điên cuồng lăn lộn, giãy giụa, “bùm bùm” va đập vào thành bể...

Bàn tay của Ôn Minh lơ lửng giữa không trung, không tiến tới nữa.

Ngay cả nhân ngư cấp cao cũng bài xích việc dẫn truyền cho anh, huống hồ là một nhân ngư cấp thấp. Chỉ cần lại gần, chúng đã tỏ rõ sự kháng cự.

Thế nhưng, với tư cách là một “người cách ly nhân ngư”, hôm nay Ôn Minh lại gặp một con nhân ngư đặc biệt.

Khi bể cá vỡ, anh đã dùng tay đỡ đầu con nhân ngư xanh để tránh nó rơi xuống đất. Lần tiếp xúc trực tiếp đó, tinh thần lực của anh không hề bị ảnh hưởng.

Con nhân ngư xanh cũng không tỏ ra đau đớn, ngược lại còn vẫy đuôi, truyền tải thiện ý về phía anh...

Ôn Minh không chắc tình huống đặc biệt đó có phải do thời gian tiếp xúc quá ngắn hay không.

Vì vậy, khi vô tình nhìn thấy con nhân ngư đang ngẩn người dưới mưa trong con hẻm, cuộc đời anh, vốn đang từng bước tiến về phía cái chết, bỗng xuất hiện một ngã rẽ chưa từng biết đến...

“Ôi trời, chuyện gì vậy?”

Người bán nhân ngư bất ngờ bị nước bắn tung tóe khắp người, vội vàng kích hoạt tinh thần lực để áp chế con nhân ngư đang kích động.

Số 55 cũng bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực, khó chịu đến mức ôm đầu.

Giọng Ôn Minh sắc lạnh: “Thu tinh thần lực lại.”

Người bán như thể quay về thời học sinh, đứng nghiêm như trong buổi huấn luyện quân sự, lập tức thu hồi năng lượng sạch sẽ: “Rõ!”

“Ư…”

Số 55 xoa trán, cố gắng giảm bớt cơn đau còn sót lại sau khi bị áp chế.

Nghe thấy tiếng rên đau đớn của nhân ngư, động tác của Ôn Minh trở nên do dự. Bàn tay định chạm vào nó bắt đầu rụt lại...

“!” Số 55 tròn mắt nhìn, vội vàng lao người ra khỏi mặt nước, túm lấy tay anh.

Quá đáng thật đấy! Ít nhất phải thử một lần rồi mới chê chứ!