Chữ viết trên giấy tuy mạnh mẽ nhưng lại có chút mềm mại, bút pháp thanh tú nhưng không đủ cứng cáp. Rất rõ ràng, vị "cao nhân" kia có khả năng là một nữ tử.
Điều này khiến Tiền Tiểu Kiều nảy sinh chút hứng thú.
Nàng ra hiệu bằng ánh mắt với Sương Nhi, nha hoàn liền nhanh chóng rảo bước chạy vòng sang con hẻm bên kia.
Quả nhiên, Sương Nhi nhìn thấy một người đang trao tờ giấy cho tên tiểu tử.
Là một nha hoàn đủ tư cách, khi chủ nhân muốn ăn cua, nàng phải dâng thịt cua đã bóc sẵn lên, chứ không thể để chủ nhân tự tay bóc vỏ.
Vì vậy, nàng nhanh chóng tìm một xa phu quen biết, dặn dò vài câu, sau đó mới trở về trà lâu, cùng tiểu thư nhà mình đi vào trong.
Ở một góc khác, Giang Tam Ngôn ôm trong ngực bảy mươi văn tiền cùng một thỏi bạc vụn, bước đi phơi phới, tâm trạng vui vẻ như gió xuân. Nàng không ngờ chỉ vì muốn đổi tên cho muội muội mà lại gặp được một chuyện vui bất ngờ như vậy.
Thì ra, tên tiểu tử kia cũng là người Giang gia thôn, gọi là Giang Tiểu Phong. Hắn thấy có người muốn vào trà lâu nhưng không đối được câu đối, đúng lúc lại nhìn thấy Giang Tam Ngôn đi ngang qua. Đây chính là đồng sinh vừa mới thi đỗ của Giang gia thôn, hẳn là có thể đối được mấy câu thơ.
Thế là mới có cảnh tượng trong con hẻm lúc nãy – một câu đối giá mười văn tiền, hai người chia đều năm năm. Tổng cộng viết mười bốn câu đối, mỗi người được bảy mươi văn. Còn thỏi bạc vụn nặng đến ba lượng kia là do vị khách cuối cùng thưởng thêm.
Thu nếu không sầu, thu thường lạnh.
Giang Tam Ngôn lặng lẽ lặp lại câu đối theo chủ đề mùa thu của vị khách kia, cảm nhận vần thơ rồi lại chìm đắm trong sự vui sướиɠ.
Nếu có thể thường xuyên gặp được những cơ hội thế này, nói không chừng sang năm nàng có thể gom đủ tiền dự thi huyện thí, mà không phải đợi đến ba năm nữa. Có thêm một cơ hội thi cử, thì khả năng đỗ đạt cũng cao hơn một chút.
Nghĩ đến đây, nàng như vừa mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời.
Cái gì mà "vạn ban giai hạ phẩm" (mọi nghề đều thấp kém)? Cái gì mà "thương nhân đầy mùi tiền tài"? Cái gì mà "đọc sách phải giữ khí tiết"? Những điều đó quan trọng đến mức nào?
Sống mới là điều quan trọng nhất.
Chỉ khi còn sống, nàng mới có thể có vô vàn khả năng. Nếu chết đi, tất cả đều chỉ là hư không, chỉ là những lời nói vô nghĩa.
Chiếc xe ngựa của vị xa phu đã nhận bạc, chầm chậm đi theo sau Giang Tam Ngôn, xuyên qua con đường dẫn vào Giang gia thôn. Sau khi dò hỏi rõ thân thế của nàng, hắn mới trở lại huyện thành.
Giao phó công việc xong, hắn mua một bình rượu, uống một hơi sảng khoái rồi lắc đầu.
Cô nương này chẳng lẽ đọc sách đến mức ngốc luôn rồi sao?
Rõ ràng bị người ta bám theo sát như vậy mà vẫn không phát hiện ra. Suốt quãng đường, nàng thậm chí chẳng thèm quay đầu nhìn lấy một lần.
Cuối cùng, hắn cũng chẳng buồn che giấu nữa, cứ thế chầm chậm đánh xe theo nàng vào Giang gia thôn. Sau đó, tiện tay lấy vài viên kẹo dỗ đám trẻ con, hỏi han một chút là biết được tất cả.
Quả nhiên, số bạc lần này kiếm quá dễ dàng!
Tiền phủ, buổi tối.
Tiền Tiểu Kiều kể lại chuyện ở văn hội với Tiền phụ.
Tiền Nghĩa trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
"Tiểu tử Vu gia kia không đơn giản. Sau này con đừng qua lại với hắn nữa."
"Nữ nhi cũng nghĩ như vậy."
Tiền Tiểu Kiều gật đầu, phụ thân và nàng cùng có chung suy nghĩ.
Cổ nhân đã nói, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo" (Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần quá mức, tất có gian ý).
Nàng và Vu Tháp vốn không quen biết, nếu hắn chỉ đơn thuần gửi thiệp mời thì còn tạm chấp nhận, nhưng đến văn hội lại cố tình tỏ ra thân thiết, thật khiến người ta không thể không nghi ngờ.
May mắn thay, nàng không phải loại tiểu thư khuê các mù quáng ngưỡng mộ tài tử.
Một người có học thức, cùng lắm chỉ có thể chứng minh năng lực học tập và tính tự giác của hắn mà thôi.
Còn về nhân phẩm, mấy kẻ giả bộ như khổng tước xòe cánh, vây quanh là vô số nữ nhân bên cạnh, đa phần đều là "kim ngọc kỳ ngoại, bại hủ kỳ trung" (ngoài sáng trong thối).
Sau khi dặn dò quản gia từ nay về sau cứ thẳng thừng từ chối mọi thiệp mời của Vu Tháp, Tiền Tiểu Kiều mới quay về trang viên của mình.
Vừa tới cửa, nàng đã thấy Sương Nhi đứng thẳng lưng, vẻ mặt đầy tự hào như thể vừa lập được chiến công vang dội.
Tiền Tiểu Kiều không nhịn được cười:
"Sương Nhi, ngươi vừa đánh thắng trận nào mà trở về trong tư thế này vậy? Mau kể cho ta nghe xem, thu hoạch được chiến lợi phẩm gì rồi?"
Sương Nhi đắc ý nói:
"Tiểu thư, nô tỳ đã điều tra rõ ràng! Vị ‘cao nhân’ kia là một đồng sinh ở Giang gia thôn, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Nàng xuất thân nghèo khó, sống nương tựa cùng muội muội chín tuổi. Ngoại trừ một vị đại bá là tú tài, nàng gần như không có ai thân thích cả.
Nhưng tiểu thư tuyệt đối không đoán ra đâu!
Đồng sinh này, giống như tiểu thư, cũng là một nữ tử!"
Sương Nhi hạ giọng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Tiểu thư nói xem, nàng ấy lợi hại không? Một nữ nhân lại dám theo con đường khoa cử của nam tử, hơn nữa còn thi đỗ đồng sinh!"
Sương Nhi kể lại mọi chuyện mà xa phu đã dò la được, từng chi tiết một rõ ràng rành mạch, xong xuôi còn tự mình cảm thán đôi câu.
"Đúng là ta không đoán được, lại còn là một đồng sinh nữa. Tháng này thưởng thêm cho ngươi ba phần lương."
Tiền Tiểu Kiều vốn nghĩ đối phương là thiên kim của một gia đình thư hương thế gia, hoặc chỉ đơn thuần là thấy thú vị nên mới viết câu đối kiếm tiền.
Nào ngờ nàng chỉ đoán đúng được một chuyện – đó là một nữ tử – còn lại tất cả đều sai.
Triều đình từ khi ban bố luật lập nữ hộ đến nay, vẫn chưa có nữ tử nào thông qua khoa cử mà làm quan. Ngay cả bản thân nàng cũng từng nghĩ, quy định cho phép nữ tử dự thi khoa cử, nhập triều làm quan, chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.