Cô gái lo lắng nhìn đôi môi tái nhợt của cậu, giọng dịu dàng hơn nhiều so với lúc nãy.
Cảnh Ngôn Chi nở nụ cười cảm kích: "Anh không sao, cảm ơn."
Lòng tốt của người lạ là điều đáng quý nhất. Cô gái cố gắng đỡ cậu, một tay lấy ra một gói khăn giấy từ túi áo: "Anh lau mồ hôi trước đi, có phải bị hạ đường huyết không?"
Cảnh Ngôn Chi lắc đầu, nhận lấy khăn giấy.
"Liên quan gì đến chúng tôi, đâu phải chúng tôi làm cậu ta ngã."
"Đúng đấy, tự đứng không vững còn trách ai."
Trong đám đông, có người im lặng, có người lại nhảy dựng lên, cố gắng phủi bỏ trách nhiệm.
Bà cụ đã cướp ghế còn cậy già lên mặt, tiếp tục kiếm chuyện: “Một thằng thanh niên không biết tôn trọng người già, còn đánh người, đứng không vững thì đáng đời…”
"Bà già kia, câm miệng cho tôi!"
Cô gái đẩy đám đông, đỡ Cảnh Ngôn Chi dựa vào thanh vịn, sau đó sải bước xông thẳng đến trước mặt bà cụ. Cô giơ ngón tay chỉ sát vào mặt bà ta, suýt chút nữa chọc vào mắt khiến bà cụ hoảng hốt lùi về sau.
"Nhìn bà khí lực tràn đầy, chân tay linh hoạt thế kia, còn khỏe hơn cả bọn trẻ tụi tôi mà lại mặt dày ức hϊếp người khác à? Chính bà đẩy anh ấy ngã, còn dám mắng mỏ? Chỉ trỏ thì gọi là có giáo dưỡng à? Sống từng ấy năm bà sống uổng phí rồi hả?"
"Cô… cô…"
Cô gái nhanh chóng tránh được bàn tay đang định đánh tới, giơ điện thoại lên ghi hình: "Tôi cái gì mà tôi? Chính bà là người mở miệng chỉ trích người khác trước, còn lấy tay chọc vào mặt người ta. Người ta chỉ đẩy nhẹ tay bà ra, thế là bà liền xô người ta ngã, rồi không đỡ dậy còn rủa xả? Bà là cái thứ gì thế hả?"
"Nào nào nào, để mọi người nhìn cho rõ mặt bà đi! Sau này thấy bà là phải tránh xa, vì bà còn nguy hiểm hơn chó hoang ngoài đường! Đừng trốn, để con cháu bạn bè bà biết rõ, đây chính là người mẹ, người bà, người bạn tốt của họ – một kẻ chuyên dựa vào tuổi tác để bắt nạt người khác!"
Cô gái hoàn toàn không sợ hãi, vừa đổi góc quay vừa lải nhải, khiến bà cụ hốt hoảng lấy tay che mặt, cuống quýt né tránh.
"Tao sẽ kiện mày! Đừng có quay nữa!"
Cô gái chống nạnh bật cười: "Ha! Bà kiện coi! Xe buýt là nơi công cộng, tôi quay cảnh đẹp lạ đời hôm nay để cho mọi người giải trí! Với lại, tôi còn giữ toàn bộ bằng chứng về đầu đuôi sự việc, không tin cộng đồng mạng không có mắt! Bà chính là loại già mà hóa ác!"
"Còn các người nữa!" Cô xoay người, chỉ vào những kẻ đã đạp lên Cảnh Ngôn Chi, "Vừa rồi ai đã đá anh ấy, giẫm lên tay anh ấy, tôi quay hết cả rồi! Đợi mà nhận thư hầu tòa đi! Đừng trốn, để mọi người xem bộ mặt thật của những kẻ máu lạnh trông thế nào!"
Chính nghĩa ngút trời, cô gái từng bước áp đảo, khiến đám đông sợ hãi che mặt lùi lại.
"Đừng… đừng quay nữa, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!"
"Xin lỗi, xin lỗi! Đừng đăng lên mạng, tôi cầu xin cô!"
"Tôi sai rồi, thực sự xin lỗi!"
Đấy, chỉ cần động đến lợi ích cá nhân, ai cũng rút lui nhanh chóng, cúi đầu nhận lỗi không còn vẻ hả hê lúc trước.
Cảnh Ngôn Chi không quan tâm đến họ, chỉ mỉm cười nhìn cô gái chính trực trước mặt.
Khoảnh khắc này, cô là người đẹp nhất.