Phương Lệ Lệ mang theo cái bụng chưa lớn, đắc ý ngồi lên vị trí chính thất.
Điều đáng tiếc nhất là, nhà họ Ôn lập tức rút hết mọi hợp tác với nhà họ Cảnh, thậm chí còn mạnh tay lấy lại toàn bộ của hồi môn của Ôn Tri Hề, khiến tài sản của nhà họ Cảnh giảm đi một nửa.
Cũng vì thế mà Phương Lệ Lệ mới càng căm hận Cảnh Ngôn Chi đến tận xương tủy. Nếu không phải vì mẹ cậu ta, số tài sản đáng lẽ thuộc về cô làm sao có thể bốc hơi nhiều đến thế?
Mọi thứ… tất cả… đều là do con đĩ đó! Ngay cả giữ chân đàn ông cũng không xong, chết rồi còn liên lụy người khác!
Trong phòng tắm, Cảnh Phủ An chỉnh trang lại bản thân, sau đó đi vào phòng thay đồ. Phương Lệ Lệ như một người hầu tận tâm, dịu dàng giúp ông ta mặc quần áo.
“Trong điện thoại nói lát nữa Ngôn Chi sẽ về, tôi không đợi đâu. Công việc công ty quá nhiều, cô ở nhà sắp xếp ổn thỏa đi.”
Động tác thắt cà vạt của Phương Lệ Lệ khựng lại một giây, rồi ngay sau đó nở nụ cười ngọt ngào: “Em biết rồi, anh cứ yên tâm đi làm. Em chắc chắn sẽ lo liệu chu toàn cho Ngôn Chi.”
Cảnh Phủ An gạt bàn tay không an phận của bà ta ra, tự mình chỉnh lại cổ áo, qua loa “ừ” một tiếng, rồi quay người rời khỏi nhà.
Chỉ để lại Phương Lệ Lệ tức giận đến phát điên.
Đĩ nam! Thứ ti tiện! A a a a a!
Mỗi người trong nhà họ Cảnh đều mang tâm tư riêng.
Trên chuyến xe buýt về thành phố, lòng Cảnh Ngôn Chi ngổn ngang trăm mối.
Ngoài cửa sổ là con phố phồn hoa, tiếng người huyên náo, hoàn toàn đối lập với sự thanh tịnh trên núi.
Âm thanh ồn ào khiến tai đau nhức, Cảnh Ngôn Chi nhắm mắt, siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, âm thầm niệm thanh tâm chú.
Xe buýt lại dừng thêm một trạm, càng có nhiều người ùa lên.
"Ôi chao, giới trẻ bây giờ đúng là chẳng biết tôn trọng người già trẻ nhỏ gì cả. Còn trẻ mà không biết nhường chỗ, lại còn giả vờ ngủ, đúng là không có giáo dưỡng."
Một giọng nói khỏe khắn vang lên, Cảnh Ngôn Chi bị xe lắc lư đến buồn nôn, cau mày mở mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
"Xem đi xem đi, tôi nói nãy giờ mà còn không chịu phục. Sao, cậu còn định đánh người già à?"
Bà cụ thấy xung quanh có người giúp đỡ nói chuyện, khí thế càng tăng, giơ ngón tay chỉ thẳng vào Cảnh Ngôn Chi, lớn tiếng quát: "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi nói cậu đấy! Không thấy chúng tôi là người già đang đứng sao? Không biết nhường chỗ còn giả ngu, cha mẹ cậu dạy cậu như thế à?"
"Đúng vậy, trẻ mà chẳng có chút lễ phép nào cả."
"Người trẻ tuổi bây giờ nói người già xấu xa, nhưng cũng phải xem lại chính mình là loại người gì trước đã."
Con người là vậy, một mình thì không dám, nhưng hùa theo đám đông thì lại mạnh miệng chỉ trích, chẳng cần biết đầu đuôi thế nào cũng sẵn sàng lên giọng dạy đời, sợ mình không hợp nhóm.
Cảnh Ngôn Chi mím môi, đẩy ngón tay trước mặt ra, định giải thích rằng mình không khỏe. Nhưng còn chưa kịp mở lời, bà cụ đã bất ngờ túm lấy cậu kéo mạnh xuống sàn.
"Cậu còn dám đánh người! Mọi người nhìn xem, có người đánh người già đây này!"
Bà cụ vung móng túm chặt cổ áo Cảnh Ngôn Chi, dùng sức kéo một cái khiến cậu ngã nhào.
Trên xe chật chội, người chen chúc nhau, cậu không có chỗ bám víu, ngã xuống đυ.ng trúng người khác.
"Muốn chết à? Không có mắt sao!"
"Đè lên chân tôi rồi, mau tránh ra!"
Lòng người đầy ác ý, không ai quan tâm Cảnh Ngôn Chi ra sao, chỉ để ý đến lợi ích của bản thân. Trong khi đó, bà cụ vừa rồi đã ung dung ngồi vào ghế.
Cảnh Ngôn Chi cố đứng lên nhưng lại bị người khác đẩy ngã, tay cũng bị giẫm mấy lần, mồ hôi túa ra trên trán.
"Tránh ra!"
Một giọng nữ vang lên, cô gái ở phía sau xe mạnh mẽ gạt đám đông, kéo cậu dậy.
"Mấy người mới là muốn chết đấy! Không thấy anh ấy không khỏe à? Không biết đỡ người dậy, còn đứng xem trò vui! Nói cho các người biết, nếu anh ấy có chuyện gì, không ai trong các người thoát được đâu, tôi đã quay lại hết rồi!"
Cô gái phẫn nộ chỉ vào đám đông quát mắng. Cảnh Ngôn Chi yếu ớt tựa vào người cô, điều chỉnh nhịp thở.
"Anh không sao chứ?"