Chương 29
Chương 29 “HHọc đi, bả đang nhìn mày kìa!”. “Ờ ờ, chán quá!”. “Tết mày có về quê không?”. “Chắc là có! Mày về không?”. “Không, chán lắm! Ở quê có gì chứ? Trên này có điện tử, vui hơn! He he!”. “Mày lúc nào cũng điện tử!”. “Thật ra là tao không thích họ hàng. Mấy ông bà cô dì chú bác toàn phiền phức thôi!”. “Tao cũng chán lắm! Nhưng bố mẹ bảo về thì phải về, biết sao được? TT”. “Mày không cho tao số điện thoại à?”. “Thôi mà, phiền lắm! ><”. “Ờ, không sao. Nhưng mà làm hộ tao cái này được không?”. “Cái gì?”. “Là sao?”. “Nắm lấy, được không?”. “Mày điên à? Hết chuyện để làm à? ><”. “Nhưng trời lạnh quá, tao cóng hết người rồi! ^^”. “Trái tay lắm!”. “Trái tay gì cơ?”. “Ngồi khó quá! Tao không nắm tay mày được! ><”. “Thì mày dùng tay phải, cầm bút tay trái! Giả bộ nghe bài đi! ^^”. “Nhưng tao không chép bài được! ><”. “Tao chép. Tí ra mượn vở của tao. He he!”. “Mày nắm thật à?”. “Nắm chứ sao không? Tao sợ chắc! ><”. “Ơ, sao đã bỏ tay ra rồi? Nắm thêm tí nữa được không?” “Học đi. Mà mày thôi vẽ vời đi. Suốt ngày vẽ bậy lên sách của tao, bẩn hết rồi! ><” “Vẽ bậy đâu? Tao muốn làm họa sĩ chớ bộ?” “Đừng làm tao cười chứ mày? Mày mà làm họa sĩ á?” “Gần như là thế… tao muốn vẽ lắm, để tao vẽ thử mày xem nhé!” “Cũng đẹp đấy chứ? Sao mày không thử vẽ truyện tranh xem?” “Vẽ rồi, bố mẹ tao toàn bảo tào lao mới đau” “Vẽ đẹp đấy! ^^” “Thật hả?” “Ừ. Con trai mà vẽ đẹp gớm” “Hế hế! Vậy làm họa sĩ được chứ?” “Có thể. Nhưng chưa chắc nổi tiếng đâu ông ạ! Đừng tưởng bở! ^^” “Thì tao cố gắng là được chứ gì? Tao muốn vẽ, tao muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng!” “Ừ. Cố gắng lên. Tao chờ” “Hả?” “Hả cái gì?” “Chẳng ai nói với tao như thế cả. Mấy thằng bạn toàn bảo tao vẽ tào lao bí đao.” “Cứ cố lên, tao ủng hộ! ^^” “Ờ, vậy thì ủng hộ cho nắm tay lần nữa được không? He he!” “Thằng điên! ><” “Lần nữa thôi, được không?” “Để sau giờ học!” “Hứa đấy nhé! Không được chạy về trước đâu!” “Ừ. Tao hứa! ^^”.... Hết Gửi tặng câu chuyện này cho những con người đã, đang và sẽ cống hiến mọi thứ cho giấc mơ của mình.