Chương 28
Chương 28 ĐĐọc xong, tôi im lặng hồi lâu, bên tai vẫn văng vẳng bài hát Time like these của Foo Fighters. Tôi bèn lên facebook, không phải nói chuyện với thằng Choác mà hỏi Gabietbay: “Này Tôi hỏi tí Mấy năm trước, cái kỳ thi vẽ ấy Ông có biết tại sao tôi được cho thi trở lại không? Hồi ấy tôi không vào diễn đàn nên không biết” Gabietbay trả lời: “À có Hồi ấy có một đứa hâm mộ tranh của ông Nó lập thread xin ban giám khảo cho thi lại Mấy đứa ghét ông nhảy vào chửi nó ghê lắm Nhưng thằng đó lì vãi Cãi nhau tay bo từng thằng một luôn Cái thread dài cả trăm trang cơ mà Được vài tuần thì nghe đâu một người trong ban giám khảo đọc được cái thread ấy Rồi xem xét cho ông thi lại” Tôi vội vàng đánh máy: “Ông nhớ tên nick thằng đó không Cái thread đó đâu?” Gabietbay trả lời: “Lâu quá rồi, chẳng nhớ đứa nào lập nữa Cái thread chửi nhau nhiều quá nên mod xóa rồi Không lưu cả trong cache luôn Hồi ấy tôi còn làm mod nên biết được nhiều chuyện vui lắm:)) Nhưng đúng là nhờ cái thread ấy Nên ông được thi lại Nhưng sao tự nhiên hỏi thế?” Tôi tựa lưng vào ghế và không trả lời Gabietbay nữa. Ngay lúc này, tôi có quá nhiều tâm sự, quá nhiều điều để nói. Chúng nhiều đến mức tràn ra hai khóe mắt tôi, thoáng chốc đã ướt nhèm. Nhưng nó không có nghĩa rằng tôi đang đau khổ. Đó là sự hạnh phúc. Cuộc sống này chẳng phải toàn máu xám xịt như tôi tưởng… …vẫn còn đâu đó những điều tuyệt vời ngoài kia và tôi cần đi tìm chúng. Cuộc đời thằng con trai như một đoàn tàu, sẽ có một lúc nó quay trở lại nhà ga đầu tiên, nhưng rồi nó lại rời đi và mãi mãi không bao giờ quay lại nhà ga ấy nữa. Tôi đã bước lên đoàn tàu và những bánh xe của nó bắt đầu chuyển bánh. Chỉ còn vài giây cuối cùng cho tôi nhớ lại những năm tháng ngày xưa, khi mà tôi còn đèo Hoa Ngọc Linh trên xe đạp, và em hát bài Time like these thật hay. Ngày ấy, vin vào lý do tiếng Anh đa nghĩa, tôi đã cố hiểu bài hát theo hướng khác. Nhưng giờ đây, tôi phải hiểu bài hát theo đúng nghĩa nguyên bản của nó. I… I’m a little divided Do I stay or run away Leave it all behind? (Tôi… Tôi hơi phân vân Liệu tôi nên ở lại hay rời đi Và bỏ lại tất cả sau lưng?) Tôi nhìn lại bức tranh. Khúc mắc bao nhiêu năm của tôi được gỡ bỏ. Bức tranh đã có kết cục của riêng nó. Chẳng phiêu bạt tứ xứ hay tan nát dưới mưa rào nắng gắt, nó đã vĩnh viễn ở lại nơi mà nó xứng đáng thuộc về. Khi ấy, tôi phóng mắt ra ngoài cửa sổ và ngắm nhìn trời đêm vô tận. Tôi mỉm cười, lòng tự nhủ: “Tạm biệt!”. Và đoàn tàu chuyển bánh, đưa thằng con trai vào một cuộc hành trình vô tận. Cậu bé con ấy nhìn nhà ga lần cuối rồi trở về chỗ ngồi, đôi tai lắng nghe bài hát Time like these, đôi mắt vui thích ngắm nhìn những cảnh vật mới đang chạy qua ô cửa sổ. Một chặng đường dài, rất dài đang chờ đợi cậu nhóc. It’s time like these you learn to live again It’s time like these you give and give again It’s time like these you learn to love again It’s time like these time and time again (Tới lúc để học lại cách sống Tới lúc để học lại cách cho đi Tới lúc để học lại cách yêu Và thời gian cứ trôi đi, trôi đi mãi…) Tôi đã tìm được một từ mô tả chính xác tuổi hai mươi ba của mình. Không, không hẳn là một từ, là một câu, nhưng khá chuẩn! He he! Còn bạn, bạn đã tìm ra chưa? … Năm 2014 Sau đợt Tết Nguyên Đán, tôi, thằng Choác, thằng Xoạch và chàng Hô cố gắng hẹn nhau một bữa mừng năm mới. Nhưng rồi sau Tết, trời nồm kinh khủng, suốt ba tháng mưa tầm tã, thằng nào cũng ngại ra đường, may lắm thì được hôm hẹn đi café. Mà đứa nào cũng bận bù đầu, nhất là chàng Hô, gã này mới nhận dự án nên chạy tới chạy lui như con thoi. Thằng Xoạch cũng túi bụi với cả đống việc ở công ty, hầu như không có thời gian rảnh (nói vậy chứ nếu gái rủ đi chơi thì nó đi liền, nghỉ làm cũng không thành vấn đề). Tôi thì bận sẵn, còn thằng Choác mải đi tìm việc. Thành ra tới tận tháng 3, bốn đứa vẫn chẳng có một bữa mừng năm mới đàng hoàng. Nhưng chờ đợi hóa ra lại hay. Đầu tháng ba, thằng Choác tìm được việc ở một công ty chuyên sửa chữa lắp đặt máy tính. Lương tháng khởi điểm của nó không tệ, khoảng ba bốn triệu, ít nhất cũng đỡ hơn so với quãng thời gian đầu tiên của tôi. Từ ngày đi làm, nó bận rộn hơn, ít thời gian lên tám nhảm trên facebook với tôi hơn. Nhưng tôi mừng cho nó. Thằng bạn thân nhất cuối cùng cũng bước trên con đường đầu tiên của cuộc đời. Lần khân mãi, cho tới tháng 5, bốn đứa mới kiếm được một hôm rảnh rỗi và tổ chức một bữa nhậu ra trò. Gọi là “ra trò” vì đồ nhậu do bọn tôi bỏ tiền túi ra mua, không phải những đồng tiền xin xỏ bố mẹ như trước. Trong bữa nhậu, chúng tôi nói vô khối thứ chuyện và dĩ nhiên chủ đề việc làm là thứ được bàn luận nhiều nhất. -Con bà nó, tuần trước ông sếp bảo tao thiết kế cái mạch điện chạy con server mà đếch biết làm thế nào cả! – Thằng Choác thở dài – Mà cái Đan Mạch mình đã thiết kế mạch điện bao giờ đâu. Tôi nói: -Thế mày làm thế nào? -Thì Đan Mạch phải mở sách ra chứ sao? Cuối cùng cũng làm được! -Thế là tốt. -Thực ra tao làm được sau khi làm cháy mẹ nó hai cái ổ điện, bị giật sơ sơ chục lần gì đấy. Nhưng không sao, lãnh tụ như tao thì việc gì chẳng làm được? Tôi suýt phun phì đống thức ăn trong miệng, sau cười: -Mày ăn học thế à? Học hành thế nào mà suýt cháy ổ điện? -Tao học phần mềm chứ phần cứng đếch đâu? -Im đi, thằng sinh viên ăn hại! -Im ngay, con tiện nô lắm mồm! Hai đứa chúng tôi cãi nhau ỏm tỏi như lũ trẻ con tranh nhau phần thắng. Gã Hô liền chen ngang: -Ông Teo Tóp không được ngắt lời bạn bè như thế. Ai đi làm cũng khó khăn. Như tôi chẳng hạn! Để tôi nói ông nghe, lúc chúng nó bảo tôi vẽ cái cầu thang, tôi phải tra cứu… Không để cho chàng Hô huyên thuyên về món kiến trúc của hắn, thằng Choác lẫn thằng Xoạch đồng thanh: -Nín ngay! Không phải đợi dịp để nói chuyện kiến trúc của ông đâu nhá! Chàng Hô gào lên: -Con bà chúng mày! Tại sao không cho tao nói? Tao phải được nói! Để tao nói cho chúng mày nghe, kiến trúc là… Chưa dứt câu, gã bị thằng Choác lẫn thằng Xoạch vật ra không cho nói tiếp. Tôi cười. Chúng tôi là những gã trai hai mươi tư tuổi, cằm đã mọc đầy râu, đã đi xe máy đúng luật giao thông thay vì phóng bạt mạng như hồi mười tám, đã biết trân trọng những lúc ngồi cạnh nhau, đã biết nói nhiều lời tâm sự hơn, đã phát chán facebook và thế giới mạng. Nhưng chúng tôi không già, bởi tâm hồn chúng tôi còn trẻ và mỗi ngày, từng đứa lại đốt sức trẻ cho giấc mơ của mình. -Tháng tới có dự án, nó bắt giám sát công trình, chắc tôi bận cả chủ nhật, khéo không đi café với các ông được. – Gã Hô nói. -Tháng tới sắp có cuộc thi nhϊếp ảnh, tao vừa đăng ký hôm qua. – Thằng Xoạch nói – Giải thưởng tầm hai mươi ba mươi triệu gì đấy. Chẳng biết có được không? Mấy tháng rồi mưa quá, chưa chụp được cái gì hết, khéo tay nghề lụi đi rồi! -Tao thì lo chết mẹ đây! Tháng tới công ty có đơn đặt hàng ấy cây server, mình lại chưa quen làm đường điện, khéo cháy thêm vài ổ nữa thì bị đuổi mất! – Thằng Choác than thở. Mỗi đứa đều có những dự định của riêng mình. Khi nói hết, chúng nó bắt đầu nhìn tôi. Hiểu ý chúng nó, tôi đáp: -Vẫn thế thôi, đi kiếm khách hàng rồi làm nhiều hồ sơ nhất có thể. -Không, bọn tôi không hỏi cái đó! – Hô xua tay – Cái chuyện vẽ của ông kia, dự định thế nào? Tôi cười. Thật khó để trả lời về tương lai. Tôi đủ trẻ để nói về tương lai, nhưng chưa đủ già để nói tương lai sẽ như thế nào. Có người vì thấy cuộc sống quá xám xịt mà nhìn tương lai một cách bi quan, có người vì được bao bọc trong thứ màu hồng mà không cần suy nghĩ về tương lai. Rất, rất nhiều quan điểm trái ngược và chúng ta sẽ cãi nhau cả ngày khi nêu ra những quan điểm đó. Nhưng tôi biết rõ một điều: mỗi người có một đường đi, và nếu không đi, bạn sẽ chẳng nhìn thấy tương lai. * * * Một buổi chiều chủ nhật mát trời, tôi mang giấy bút ra công viên gần nhà. Dạo này, để tìm kiếm ý tưởng mới và thực hành kiểu vẽ mới, tôi thường ngồi ở đây. Đi kèm giấy bút là chiếc MP3 và thằng Choác. Nó cũng thường ra đây, vừa xem tôi vẽ vừa nói chuyện. Trong lúc tôi đang phác thảo tranh, nó hỏi: -Hôm trước liên hệ với bọn xuất bản chưa? -Rồi, nó từ chối. – Tôi cười – Đan Mạch, lần thứ mười lăm rồi đấy! Nó bảo tao vẽ mấy thứ tào lao quá! Rồi nó đề nghị tao vẽ mấy cái truyện tranh yêu đương đậm mùi sến súa! Thằng Choác cười. Nó biết tôi sẽ không bao giờ thỏa hiệp với ai để vẽ những thứ họ muốn. Nó tôn trọng sự cứng đầu của tôi. Nó hỏi tiếp: -Cái Linh đi chưa? Tôi thở dài: -Đi được hai ba hôm rồi. Mấy hôm ấy tao bận túi bụi, không tiễn nó được, chỉ hỏi thăm qua facebook thôi. -Có nói gì không? -Nói chuyện đơn thuần thôi. – Tôi nhún vai. -Có tiếc không? Tôi bật cười, đoạn lẩm bẩm chửi thằng bạn. Thằng Choác chưa bao giờ hỏi dễ dàng, nó luôn hỏi khó và khiến người ta phải suy nghĩ rất lâu để tìm câu trả lời. Nhưng lần này, tôi trả lời ngay: -Có chứ! Thằng Choác nhếch mép cười: -Hôm trước tao vừa gặp một em, bạn người yêu tao. Tao định giới thiệu nó ày, đi không? -Thì đi. Thằng bạn tôi ngạc nhiên: -Thật không đấy? Mọi khi mày chối cơ mà? -Ờ thì lần này thử đi xem sao, nhỡ đâu tao sẽ thoát kiếp FA? Thằng Choác cười và im lặng một lúc. Nó mò mẫm chiếc MP3 của tôi một lúc, sau nói: -Dạo này mày toàn nghe nhạc không lời nhỉ? -Ờ. Đi làm nhiều quá, không có thời gian down album mới. Kiếm mấy cái nhạc này nghe vậy. Post rock đấy! Có bài này nghe cũng được, thử không? Tôi đưa cho thằng Choác một bên tai nghe. Nó không phải dân nghe rock và luôn bảo tôi là thằng thổ phỉ ưa thích loại âm nhạc rừng rú man rợ. Nhưng lần này thì không, nó và tôi cùng nghe bản nhạc không lời “White Pattern – Sắc Trắng” của Euphoria, một band nhạc vô danh từ Nhật Bản. Và khi nghe, chẳng đứa nào nói gì, ngoại trừ tiếng nhạc, tiếng sột soạt của bút chì trên giấy và những tiếng vọng từ quá khứ thổi về. Chúng tôi cùng ngồi đó, cùng ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình. Nếu được mô tả, tôi sẽ nói cuộc đời mình như một bản nhạc rock vậy. Thời cấp hai, tôi quậy phá và hết mình cho những nông nổi của Nu metal. Thời cấp ba, tôi quay cuồng trong những điều người khác muốn, những điều mà bản thân muốn và đầy những ngờ vực, như một bản Death metal đầy giận dữ. Thời đại học, tôi trầm mình với nhiệt huyết, với những dự định ấp ủ và cả những mối tình mãi không trở thành hiện thực. Tôi không hiểu mình, không hiểu người khác, không hiểu cuộc sống đầy những tréo ngoe như một bản Progressive phức tạp. Và sau những biến cố, những hiểu lầm và khi hiểu ra tất cả, tôi ngồi đây và vẽ, thưởng thức một bản Post rock không lời. Không cần lời lẽ nữa, tự âm nhạc sẽ nói lên tất cả. White Pattern nghĩa là Sắc Trắng. Cuộc đời này là một màu trắng, và trông nó ra sao, tùy thuộc cách bạn vẽ và tô màu cho chúng. -Tao hỏi thật, mày còn yêu Hoa Ngọc Linh không? – Thằng Choác hỏi. Tôi cười. Rốt cục thì thằng bạn của tôi cũng thôi vòng vo và hỏi đúng trọng tâm vấn đề. Tôi ngước lên bầu trời dịu nắng đầy những áng mây trắng đang trôi qua chầm chậm. Tôi đã từng đau khổ vì không thể tìm thấy trái tim mình. Nhưng giờ thì không Tôi sẽ không đi tìm trái tim của mình nữa, vì tôi biết nó đã nằm lại trên bầu trời, phía sau những bóng mây kia. Tôi gửi nó, gửi cả cậu bé con của quá khứ cho bầu trời. -Không. – Tôi đáp lời. -Thật chứ? -Thật. – Tôi khẳng định. Đang nói chuyện, cả tôi và Choác chợt nhận ra một cậu bé cỡ chừng chín mười tuổi đang đứng trước mặt hai đứa. Thằng bé ngó chăm chăm vào bức tranh trên tay tôi, tôi hỏi nó: -Gì thế hả em? -Chú vẽ đẹp quá! Chú dạy cháu vẽ được không? – Thằng nhóc trả lời. Tôi và thằng Choác nhìn nhau rồi cười phá lên. Con bà nó, lên chức “chú” từ bao giờ thế này? Thế là bọn tôi cho thằng nhóc ngồi cùng và xem tôi vẽ. Trong mắt nó, những sắc màu dần hiện lên trên trang giấy trắng. Đó là một ngày hè, một cô bé vừa đi học về, và phía bên kia đường, dưới gốc cây phượng đỏ rực, có một anh chàng đang chống cằm trên ghi đông xe đạp, đôi mắt dõi theo cô bé. Chào các bạn, tôi là Tùng Teo Tóp. Tôi thích vẽ. Tôi yêu thích nhạc rock metal. Năm nay tôi hai mươi tư tuổi và sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện tuổi hai mươi ba. Tại sao Teo Tóp? À, vì tôi khá gầy, hơi dơ xương một tí. Tại sao thích vẽ? Vì con người tôi nằm ở đó. Tại sao thích nhạc rock metal? Bởi vì rock metal là một con đường dài, ở đó người ta gặp gỡ, cùng chia sẻ rồi sau đó lại chia tay nhau để bước tiếp trên con đường của riêng mình. Tại sao lại kể câu chuyện tuổi hai mươi ba? Bởi vì tôi đã hứa với bạn sẽ mô tả tuổi hai mươi ba của tôi. Bởi vì tuổi hai mươi ba của tôi lặng lẽ… …nhưng không nhạt nhòa.