Sau Khi Trùng Sinh Tôi Bị Nam Chính Để Mắt Tới

Chương 6

Vừa tỉnh dậy, Vân Sơ vẫn còn ôm điện thoại trong lòng. Cô không biết tối qua mình ngủ quên lúc nào, chắc là lúc đang đợi tin nhắn của Hạ Cảnh Thiên, chờ mãi rồi ngủ thϊếp đi.

Bà Ngô vừa vào dọn dẹp thì thấy Vân Sơ nằm trên giường, hơi ngạc nhiên:

"Thiếu phu nhân, sao cô lại ngủ ở đây?"

Vân Sơ không tiện nói rằng tối qua bị Lệ Hàn Chu đuổi ra khỏi phòng, nên chỉ im lặng không trả lời.

Cũng may bà Ngô không hỏi thêm, chỉ dịu dàng nói:

"Ông cụ và thiếu gia đã ra ngoài từ sáng sớm rồi. Cô muốn ăn gì để tôi vào bếp làm?"

Vân Sơ hỏi:

"Nhà mình có hoành thánh không?"

Bà Ngô cười đáp:

"Có chứ, sáng nay tôi vừa mới gói xong. Đúng lúc hầm sẵn một nồi nước dùng gà, hoành thánh nấu với nước này là ngon nhất. Tôi đi nấu ngay cho cô một bát nhé."

Vân Sơ khẽ cảm ơn rồi đứng dậy rửa mặt.

Khi xuống lầu, bà Ngô cũng vừa bưng bát hoành thánh nóng hổi ra bàn. Thấy Vân Sơ đi xuống, bà cười nói:

"Thiếu phu nhân, hoành thánh xong rồi, cô ăn khi còn nóng nhé."

Vân Sơ mỉm cười cảm ơn, vừa ngồi xuống định ăn thì phía sau vang lên giọng nói của Lệ Như Vi:

"Thơm quá! Bà Ngô, bà nấu món gì thế?"

Bà Ngô vui vẻ trả lời:

"Là thiếu phu nhân muốn ăn hoành thánh, tiểu thư nếu thích thì để tôi nấu cho cô một bát nữa."

Lệ Như Vi liếc nhìn bát hoành thánh trong tay Vân Sơ, lạnh lùng nói:

"Bát này của tôi. Bà Ngô nấu bát khác cho cô ta đi."

Vân Sơ ôm bát, không thèm để ý đến cô ta.

Lệ Như Vi tiến lên một bước, giọng đầy khó chịu:

"Cô điếc à? Tôi nói bát này của tôi!"

Vân Sơ nhìn cô ta một cái, rồi lại cúi xuống nhìn bát hoành thánh trong tay. Đời này cô đã hiểu rõ đạo lý "người hiền thì bị bắt nạt". Nghĩ vậy, cô thẳng thừng nhổ một bãi nước bọt vào bát, rồi ngước mắt hỏi Lệ Như Vi:

"Cô còn muốn không?"

Lệ Như Vi không ngờ Vân Sơ lại làm vậy, mặt tái mét vì tức, nghiến răng trừng mắt nhìn cô một cái rồi quay sang ra lệnh cho bà Ngô:

"Bà Ngô, nấu cho tôi một bát hoành thánh khác!"

Bà Ngô cũng sững sờ trước hành động của Vân Sơ, ngây ra vài giây mới phản ứng lại:

"Hả? À, vâng, tôi đi nấu ngay."

Mặc dù là nước bọt của chính mình, nhưng Vân Sơ cũng không thực sự định ăn bát hoành thánh đó. Cô đặt bát trở lại bàn, đứng dậy định vào bếp tìm thứ khác để ăn.

Lệ Như Vi ánh mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng, bất ngờ tiến lên một bước, dùng thân thể hung hăng đâm mạnh vào Vân Sơ.

Vân Sơ bị đẩy ngã về phía bàn ăn, làm đổ bát hoành thánh nóng hổi.

Nước súp bỏng rẫy cùng hoành thánh đổ hết lên người cô, nước nóng từ bụng chảy thẳng xuống tận gót chân.

Cuối hè, Vân Sơ chỉ mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt, vải mỏng manh dính chặt vào da thịt cùng với nước nóng, bỏng rát đến mức cô đau thấu tim gan.

Lệ Như Vi nhìn bộ dạng chật vật của cô, khóe môi nhếch lên đầy châm chọc, không chút áy náy nói:

"À, xin lỗi nhé, sao cô lại bất cẩn như vậy chứ?"

Là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết này, cô không chỉ phải chịu đựng sự giày vò của nam chính, mà ngay cả em gái của hắn cũng có thể chà đạp cô.

Nhưng… dựa vào cái gì chứ?

Vân Sơ chậm rãi chống tay lên bàn, nhịn đau đứng dậy, vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa sạch nước súp và hoành thánh dính trên người. Sau đó, cô bình tĩnh bước ra, từ từ đi về phía nhà bếp.

Lệ Như Vi khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nhìn cô:

"Bộ dạng của cô bây giờ chính là "chó rơi xuống nước" trong truyền thuyết đấy hả? Hahaha."

Vân Sơ không thèm để ý đến cô ta, mà đi thẳng vào bếp.

Bà Ngô nhìn thấy bộ dạng của Vân Sơ, sững sờ một lúc rồi vội hỏi:

"Thiếu phu nhân, sao cô lại thành thế này? Mau lên lầu thay đồ đi!"

Vân Sơ nhìn nồi nước trước mặt bà Ngô, hỏi:

"Hoành thánh đã nấu xong chưa?"

Bà Ngô đáp:

"Chưa, nước còn chưa sôi."

"Không cần đợi nữa."

Vân Sơ vừa nói, vừa cầm rổ hoành thánh đổ thẳng vào nồi nước dùng gà, sau đó bưng cả nồi lên, xoay người đi về phía Lệ Như Vi.

Lệ Như Vi thấy cô cầm cả nồi nước nóng đi tới, trong lòng bỗng nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành, giọng nói cũng run lên:

"Vân Sơ, cô định làm gì? Cô điên rồi sao…"

Lời còn chưa dứt, Vân Sơ đã dứt khoát đổ cả nồi nước dùng và hoành thánh lên đầu cô ta.

"A a a a a——!!!"

Tiếng hét chói tai của Lệ Như Vi vang vọng khắp biệt thự.

Bà Ngô cũng bị hành động của Vân Sơ dọa sợ, vội vàng kéo Lệ Như Vi vào bếp, dùng nước lạnh dội lên người cô ta. Vừa rửa, bà vừa quay sang dặn dò người giúp việc vẫn còn đứng ngây ra đó:

"Mau gọi điện thoại! Đưa tiểu thư đến bệnh viện ngay!"

Dù nước súp chưa sôi hoàn toàn, nhưng bị dội cả một nồi từ trên đầu xuống, nỗi nhục này không phải tiểu thư nhà giàu nào cũng chịu nổi.

Lúc này, Lệ Hàn Chu và ông cụ Lệ từ bên ngoài trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của Lệ Như Vi đầu đầy thịt gà và hoành thánh, da mặt và cổ đã bị bỏng đỏ ửng, cả người dựa vào hai nữ giúp việc, đau đến mức gần như sắp ngất.

Lệ Hàn Chu sải bước lớn đến trước mặt Vân Sơ, nắm chặt cổ tay cô, giọng lạnh lùng chất vấn:

"Vân Sơ, cô vừa làm cái gì? Cô định gϊếŧ Như Vi sao? Sao cô có thể độc ác như vậy?"

Vân Sơ giật mạnh tay ra khỏi sự kiềm chế của hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn:

"Trước khi chất vấn tôi, sao anh không hỏi xem em gái anh đã làm gì với tôi? Anh là chồng tôi, không biết yêu thương, bảo vệ tôi, ngược lại còn quay sang trách móc tôi? Anh có tư cách gì làm chồng tôi?"

Nói xong, cô đẩy mạnh hắn ra rồi chạy thẳng lên lầu.

Lệ Hàn Chu lúc này cũng không còn tâm trạng quan tâm cô nữa. Lệ Như Vi bị bỏng không nhẹ, hắn nhanh chóng bước tới, chẳng màng trên người cô ta lấm lem thế nào, cúi người bế cô ta lên, sải bước ra ngoài:

"Chuẩn bị xe!"

Bà Ngô theo sát phía sau, vội nói:

"Tôi đã dặn họ chuẩn bị rồi."

Vân Sơ tự nhốt mình trong căn phòng dành cho khách mà tối qua cô đã ngủ. Cô co gối ngồi trong góc tường, cả người không ngừng run rẩy.

Cô sợ hãi.

Cũng hối hận.

Cô không nên xúc động như vậy… Nhỡ đâu thật sự gây ra án mạng thì sao?

Vân Sơ nhìn chằm chằm vào đôi tay mình.

Kiếp trước, khi ý thức của cô chưa tỉnh táo, đôi tay này đã làm không ít chuyện sai lầm. Nhưng kiếp này, cô không muốn trở thành con người như vậy nữa.

Cô vùi đầu vào đầu gối, thì thào tự hỏi:

"Chẳng lẽ, mình thực sự không thể thoát khỏi cốt truyện sao?"

Nếu vậy, thì ý nghĩa của việc được sống lại lần nữa là gì?

Bên ngoài vang lên tiếng "cạch, cạch, cạch" của gậy chống, sau đó là tiếng gõ cửa. Giọng nói trầm ấm của ông cụ Lệ truyền vào:

"Sơ Sơ, cháu có ở trong đó không?"

Vân Sơ càng rụt sâu vào góc tường, lúc này cô không muốn gặp ai cả.

Cô thậm chí sợ phải đối diện với ánh mắt thất vọng của ông cụ.

Bên ngoài, ông cụ Lệ tiếp tục nói:

"Sơ Sơ, cháu là một cô gái tốt, ông biết cháu không cố ý. Chắc chắn cháu có lý do của riêng mình. Mở cửa ra, được không?"

Vân Sơ cắn chặt cánh tay mình, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.

Ông cụ Lệ đứng trước cửa một lúc, không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, cuối cùng chỉ khẽ thở dài, xoay người rời đi.

Trên xe, bà Ngô nhỏ giọng nói với Lệ Hàn Chu:

"Thiếu gia, cậu cũng đừng lo lắng quá, tiểu thư chắc không sao đâu. Cậu nhìn xem, mặt cô ấy đã không còn đỏ nữa rồi. Tôi vừa mới giúp cô ấy bôi thuốc rồi."

Bà không tiện nói ra sự thật…

Thực ra, nồi nước súp đó không quá nóng. Lúc bà vừa mới bật bếp, thiếu phu nhân đã vào rồi.

Ngược lại, bát hoành thánh bị hắt lên người thiếu phu nhân mới vừa nấu xong, nóng đến mức đó mới thật sự là bỏng nghiêm trọng.

Lệ Như Vi tựa vào lòng Lệ Hàn Chu, đã rất lâu rồi cô ta mới được gần gũi với anh trai như thế này.

Lúc nhỏ, có một khoảng thời gian anh trai còn cố gắng lấy lòng mẹ nuôi nên thỉnh thoảng cũng đến gần cô. Khi đó, cô vừa được nhận nuôi vào Lệ gia, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Hàn Chu, cô đã sa vào lưới tình.

Cô luôn cẩn thận giấu đi tâm tư của mình, sợ bị người khác phát hiện.

Nhưng bây giờ, cô càng lúc càng không che giấu nổi nữa.

Đặc biệt là sau khi biết ông nội muốn Lệ Hàn Chu cưới Vân Sơ, lửa ghen tị trong lòng cô suýt chút nữa thiêu rụi toàn bộ lý trí.

Trước đây, khi Lệ Hàn Chu yêu đương với Cố Vận Thi, cô ta còn có thể tự thuyết phục bản thân rằng Cố Vận Thi là thiên kim nhà họ Cố, là nữ thần của cả trường, nên cô không có cửa so sánh.

Nhưng Vân Sơ thì sao? Một con bé nhà quê nghèo rớt mồng tơi, cô ta có tư cách gì mà gả cho anh trai cô?

Cô ta thừa nhận rằng, bộ dạng yếu ớt vừa rồi của mình là cố ý diễn cho Lệ Hàn Chu xem.

Nhưng cô không cảm thấy bản thân làm sai.

Càng làm ầm ĩ lên thì càng tốt. Đến khi hai người họ ly hôn mới là kết cục cô ta mong muốn nhất!

Đến bệnh viện, Lệ Hàn Chu hỏi:

"Em có tự đi được không?"

Lệ Như Vi gật đầu.

Bà Ngô bước tới, đỡ lấy cô ta:

"Thiếu gia, để tôi giúp tiểu thư."

Lệ Hàn Chu không từ chối, giao Lệ Như Vi cho bà Ngô:

"Tôi đi hút điếu thuốc. Bà cứ đưa Như Vi thẳng đến chỗ Tử Hào, tôi đã nhắn trước với cậu ấy rồi."

Bà Ngô đáp lời, đỡ lấy Lệ Như Vi rồi đưa cô ta đến văn phòng bác sĩ.

Lệ Hàn Chu cảm thấy bực bội một cách khó hiểu.

Từ lúc rời khỏi biệt thự đến giờ, trong đầu hắn vẫn lặp đi lặp lại câu nói của Vân Sơ.

Đặc biệt là ánh mắt lúc đó của cô phẫn nộ, hối hận, và… thất vọng tột cùng.

Lệ Hàn Chu hít sâu một hơi thuốc, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.

Cô ta là cái thá gì mà có tư cách thất vọng?

Không lâu sau, bà Ngô đã dìu Lệ Như Vi ra khỏi phòng khám.

Lệ Hàn Chu đứng dựa vào xe, vẻ mặt lạnh lùng, sắc bén.

Lệ Như Vi hơi cẩn thận gọi một tiếng:

"Anh..."

Lệ Hàn Chu nghiêng đầu nhìn cô ta:

"Sao rồi? Có nghiêm trọng không?"

Lệ Như Vi lén liếc nhìn bà Ngô một cái, rồi nhẹ giọng nói:

"Không sao ạ. Anh Tử Hào đã kê thuốc, về nhà bôi thuốc mấy hôm là khỏi."

Lệ Hàn Chu gật đầu hờ hững:

"Để bà Ngô đưa em về trước."

Lệ Như Vi sững sờ:

"Anh không về cùng bọn em sao?"

Giọng điệu Lệ Hàn Chu nhàn nhạt:

"Tôi còn có việc cần xử lý, không cần lo cho tôi."

Nói xong, hắn không do dự mà quay người bước về phía một chiếc xe đậu gần đó.

Lệ Như Vi nhìn theo bóng lưng cao lớn, rắn rỏi của hắn, nhất thời thất thần.

Bà Ngô ở bên cạnh nhắc nhở:

"Tiểu thư, chúng ta lên xe thôi."

Vừa lên xe, Lệ Hàn Chu liền nhận lấy một tập tài liệu từ trợ lý.

Trợ lý cung kính báo cáo:

"Lệ tổng, đây là một phần tư liệu về vụ tai nạn máy bay năm đó. Chuyện đã quá lâu, rất nhiều hồ sơ không thể tra ra được nữa. Hiện trường khi đó cũng sớm không còn dấu vết. Nhưng may mắn là tôi tìm được một vài bức ảnh, chỉ là độ phân giải không được tốt lắm."