Sau Khi Trùng Sinh Tôi Bị Nam Chính Để Mắt Tới

Chương 5

Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh dưới ánh hoàng hôn.

Cả người cô như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng ấm áp.

Hầu kết của Lệ Hàn Chu khẽ động.

Anh chợt nhớ lại cảm giác mềm mại khi chạm vào má cô tối qua.

Ánh mắt Lệ Hàn Chu trầm xuống, cảm thấy cổ họng mình hơi khô. Trong khóe mắt anh thoáng thấy cốc nước trên bàn đá, liền đưa tay cầm lấy. Chưa kịp để Vân Sơ ngăn lại, anh đã ngửa đầu uống vài ngụm.

Vân Sơ khẽ mím môi. Đó là cốc nước cô uống dở, nhưng thấy anh đã uống hết, cô cũng chẳng buồn nói thêm gì.

Cô không muốn nói thêm bất cứ điều gì với anh, xoay người bước về phía biệt thự.

Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Lệ Hàn Chu:

“Tôi cho cô đi sao?”

Vân Sơ dừng bước, quay đầu nhìn anh. Cô cực ghét người đàn ông tính khí thất thường này. Tại sao không thể ly hôn ngay hôm nay mà phải đợi đến tận một năm?

Cô không muốn ở gần anh thêm một giây phút nào nữa.

“Anh muốn làm gì?”

Lệ Hàn Chu bước vài bước về phía trước, cố tình dừng lại ngay trước mặt cô. Cô không muốn lại gần anh đúng không? Vậy thì anh sẽ không để cô toại nguyện.

“Không phải cô vừa nói rồi sao? Tôi phải thay em gái tôi trả thù.”

Khoảng cách giữa hai người quá gần. Cơ thể Lệ Hàn Chu tỏa ra một áp lực vô hình khiến Vân Sơ bất giác lùi lại một bước. Sau lưng cô là cây cột đá của đình hóng mát, đầu cô đập mạnh vào cột.

“Cộp!”

Cơn đau buốt làm Vân Sơ suýt khóc.

“Hừ.” Lệ Hàn Chu bật cười, giọng điệu lười biếng:

“Đúng là vừa ngu vừa vụng.”

Tâm trạng anh bỗng tốt lên, nhìn thoáng qua gương mặt ấm ức của Vân Sơ rồi đút tay vào túi quần, bước chân dài sải thẳng về biệt thự.

Vân Sơ cố nuốt nước mắt vào trong. Thế giới này sao lại tồn tại một kẻ đáng ghét đến vậy?

Cô đã làm gì sai với tác giả mà lại để cô lấy phải người đàn ông như thế này?

Bữa tối, Vân Sơ ăn không được mấy miếng. Nghĩ đến việc phải ngủ lại ở biệt thự nhà họ Lệ đêm nay, hơn nữa còn phải ngủ chung giường với Lệ Hàn Chu, cô liền cảm thấy không nuốt nổi.

Sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng cô không nhịn được nữa, bèn chạy vào bếp tìm bà Ngô:

“Dì Ngô, cháu có thể nhờ dì một việc được không?”

Bà Ngô lau tay bằng khăn, cười nói:

“Thiếu phu nhân khách sáo quá, có việc gì cứ nói, đừng ngại.”

Vân Sơ nói:

“Dì có thể giúp cháu dọn một phòng khách không ạ?”

Bà Ngô ngẩn người, sau đó cười đáp:

“Thiếu phu nhân nói đùa rồi. Phòng của Lệ thiếu vẫn tốt mà, dọn phòng khách làm gì chứ?”

Vân Sơ không tiện nói rằng một năm sau cô sẽ ly hôn với Lệ Hàn Chu, đành bịa chuyện:

“Buổi tối cháu hay đọc sách khuya, sợ làm phiền anh ấy.”

Cái cớ này có chút vụng về, nhưng giờ cô chẳng còn lý do nào tốt hơn.

“Chuyện này...” Dì Ngô liếc nhìn Lệ Hàn Chu đang đứng tựa cửa bếp, có chút khó xử, nói:

“Hay là thiếu phu nhân thử hỏi ý Lệ thiếu, mượn tạm thư phòng của cậu ấy?”

“Dọn phòng cho cô ta.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Vân Sơ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Quay đầu lại, cô chạm phải đôi mắt băng giá của Lệ Hàn Chu.

Anh nhếch môi cười lạnh:

“Vân Sơ, tôi muốn xem cô định diễn trò đến bao giờ.”

Trước là đòi ly hôn, sau đó lại kéo chuyện đến ông nội, dùng ông nội để ép anh trì hoãn ly hôn thêm một năm.

Một năm? Chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Đợi một năm qua đi, e rằng đến lúc đó cô sẽ lựa chọn "quên" luôn chuyện ly hôn.

Bây giờ, ngay dưới mắt ông nội, cô lại đòi phân phòng ngủ riêng.

Cô nghĩ rằng như vậy sẽ khiến anh chú ý sao?

Lệ Hàn Chu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng, rồi bước vào bếp, lấy một chai nước từ tủ lạnh và đi ra ngoài.

Bà Ngô có chút lúng túng:

“Thiếu phu nhân, cô xem...”

Vân Sơ mỉm cười. Giờ cô không có tâm trạng để bận tâm đến thái độ của nam chính, càng không quan tâm anh ta nghĩ gì. Cô chỉ biết, cô phải cách xa anh ta càng xa càng tốt.

“Dì Ngô, anh ấy đồng ý rồi, nên phiền dì giúp cháu dọn một phòng khách nhé.”

Bà Ngô gật đầu:

“... Vậy được.”

Phòng khách nằm ở tầng hai. Khi bà Ngô bắt đầu dọn dẹp, ông nội Lệ lập tức nhận ra.

“Cái gì? Không được! Ở biệt thự Lệ Thủy thì thôi, đến đây mà cũng đòi phân phòng ngủ? Có coi lão già này là chết rồi không? Phòng khách không cần dọn nữa. Nếu bọn họ hỏi thì bảo họ đến tìm tôi.”

Bà Ngô vội dừng tay, đáp:

“Vâng, vậy tôi đi làm việc khác.”

Ông nội Lệ khoát tay:

“Cũng đừng làm gì nữa, hôm nay bà bận cả ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Bà Ngô cười đáp:

“Vâng, để tôi báo với thiếu phu nhân trước.”

Ông nội Lệ chậm rãi nhắm mắt lại:

“Ừ.”

Vân Sơ cuối cùng cũng không vì chuyện này mà đến tìm ông nội. Cô không muốn làm phiền ông vì mọi chuyện nhỏ nhặt.

Phòng của Lệ Hàn Chu ở biệt thự này là không gian riêng duy nhất của anh mà Vân Sơ có thể bước vào.

Phong cách trang trí của phòng này gần như giống hệt với phòng ngủ ở biệt thự Lệ Thủy tông màu xám đen đơn giản.

Ngoài chiếc giường lớn, thứ nổi bật nhất trong phòng là tủ trưng bày dọc bức tường phía bắc, bên trong chứa đầy mô hình máy bay các loại.

Vân Sơ không quan tâm đến những thứ đó, cô chỉ lướt mắt qua rồi cúi đầu nhìn chiếc giường lớn.

May thay, bà Ngô đã chuẩn bị sẵn hai chiếc chăn.

Vân Sơ chọn một chiếc, mặc nguyên quần áo chui vào nằm.

Khi Lệ Hàn Chu từ thư phòng trở về, anh thấy Vân Sơ co ro một góc giường, như một chú mèo nhỏ sợ hãi. Chỉ cần lật người một cái, cô sẽ rơi xuống sàn nhà, như thể nửa còn lại của chiếc giường là một con quái thú hung dữ, mà cô phải trốn tránh.

Lệ Hàn Chu lập tức nhớ đến chuyện cô nhờ bà Ngô dọn phòng khách.

Anh bước nhanh đến đầu bên kia giường, kéo mạnh tấm chăn trên giường, khiến Vân Sơ rơi xuống đất.

“Bịch!”

Vân Sơ giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm úp mặt trên sàn nhà. Cô vừa bò dậy thì thấy thủ phạm đang thong thả cởi cúc áo sơ mi, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô một cái.

“Xuống đất ngủ.”

Vân Sơ nghiến răng trừng mắt nhìn anh.

Lệ Hàn Chu cởϊ áσ sơ mi, ném vào giỏ tre bên cạnh, quay người đi vào phòng tắm.

“Nếu còn dám trèo lên giường của tôi, tôi sẽ bẻ gãy chân cô.”

Không thể quá đáng hơn được nữa! Cô phải sống chung với loại người như thế này trong suốt một năm ư?

Cô biết mình không nên khóc, nhưng nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống. Cô không thể ngăn lại:

“Dựa vào đâu mà anh bắt nạt tôi như thế?”

Lệ Hàn Chu quay đầu, liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng:

“Không phải cô thích tôi sao? Đã muốn lấy tôi, thì phải chịu đựng.”

Tên khốn này! Sao anh ta có thể nói ra những lời khiến người khác tức điên như vậy chứ?

Kể từ khi có ý thức, Vân Sơ chưa bao giờ có ác ý với bất kỳ ai. Nhưng giờ đây, cô thực sự mong ông trời có thể trừng phạt, giáng một tia sét đánh chết anh ta đi cho rồi.

“Lệ Hàn Chu.” Vân Sơ nói, giọng nhẹ nhưng đầy kiên quyết:

“Chúc anh cả đời này không yêu ai. Vì một khi anh yêu rồi, anh sẽ biết cảm giác bị tổn thương là thế nào.”

Nói xong, cô lau mặt, ôm chăn bước ra khỏi phòng.

Dù phòng khách không được dọn dẹp, nhưng cũng không bẩn, so với ngủ dưới đất thì tốt hơn nhiều.

Sau khi bị Lệ Hàn Chu làm cho bực mình, Vân Sơ không còn chút buồn ngủ nào nữa. Cô ôm chăn ngồi trên giường, cúi đầu cầm điện thoại lướt vòng bạn bè.

Hạ Cảnh Thiên: "Chơi bóng đêm, sướиɠ thật!"

Kèm theo đó là một bức ảnh chụp một cái rổ bóng dưới bầu trời đêm.

Nhìn bức ảnh, khóe môi Vân Sơ khẽ cong lên. Cô hoàn toàn có thể hình dung được hình ảnh Hạ Cảnh Thiên với một tay cầm bóng rổ, mồ hôi ướt đẫm giữa đêm khuya.

Cô suy nghĩ một lúc, kéo khung trò chuyện ra, gõ một dòng chữ rồi gửi đi.

Vân Sơ: "Chơi bóng xong nhớ ngủ sớm nhé."

Lúc Hạ Cảnh Thiên nhận được tin nhắn này, anh đang ngồi cùng một đám bạn bè nhậu nhẹt, uống bia và ăn đồ nướng. Nhìn thấy tin nhắn, anh hơi ngẩn người một chút, sau đó nhếch môi cười mỉa mai, tiện tay ném điện thoại lên bàn.

Ngồi cạnh anh, Trương Nham hỏi:

“Cảnh ca, ai nhắn tin cho anh muộn vậy? Cô nàng nào theo đuổi anh à? Xinh không? Giới thiệu cho tụi em được không?”

Hạ Cảnh Thiên cầm chai bia, ngửa đầu uống cạn:

“Dì nhỏ của tao xinh đấy, mày có muốn tao giới thiệu không?”

Trương Nham lập tức rụt cổ:

“Không, không, bọn em đâu dám nhận phúc phận lớn thế.”

Nói xong, anh ta làm mặt khổ sở với người bên cạnh, lòng thầm nghĩ: Rõ ràng vừa nãy Cảnh ca thắng trận, tâm trạng còn rất tốt mà, sao tự nhiên lại thay đổi thế này?

Người bên cạnh nhún vai, tỏ ý cũng không biết.

Hạ Cảnh Thiên đặt chai bia rỗng xuống bàn, đứng dậy nói:

“Tao đi trước, tụi mày cứ ăn tiếp đi. Tính tiền ghi vào tao.”

“Cảm ơn Cảnh ca! Cảnh ca đi thật hả?”

Hạ Cảnh Thiên khoác áo da vào, lạnh nhạt “ừ” một tiếng, xoay người đi về phía chỗ đậu xe mô tô.

Trương Nham lập tức chạy theo:

“Cảnh ca, anh uống rượu rồi, đi xe không an toàn đâu.”

Hạ Cảnh Thiên vắt chân qua yên xe, một tay nắm lấy tay lái, tay còn lại lấy điếu thuốc từ túi áo da ra, cắn lên môi:

“Chú mày đâu có uống, sao, muốn chở tao à?”

Trương Nham cười gượng:

“Cảnh ca, anh biết mà, em không biết chạy xe mô tô. Hay mình gọi taxi đi anh?”

Hạ Cảnh Thiên liếc anh ta một cái, nhếch môi:

“Hèn quá, muốn đi thì ngồi lên. Không muốn thì tự mà gọi taxi.”

Nói xong, anh chuẩn bị khởi động xe.

Trương Nham vội vàng cười làm lành:

“Đừng, đừng! Em ngồi, em ngồi! Nhưng mà anh chạy chậm chút thôi nhé.”

Hạ Cảnh Thiên nhíu mày, ngậm điếu thuốc, nói qua kẽ răng:

“Lắm chuyện, chẳng giống đàn ông chút nào.”

Sau khi nhắn tin, Vân Sơ vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cô biết sau mỗi trận đấu, Hạ Cảnh Thiên nhất định sẽ đi uống rượu. Anh lại rất thích đi mô tô, nhưng uống rượu mà lái xe thì rất nguy hiểm.

Kiếp trước, anh từng bị người khác hãm hại, uống rượu rồi lái xe, va chạm với một chiếc xe van, suýt nữa bị phế mất một chân.

Nghĩ đến đây, Vân Sơ lập tức mở điện thoại, bấm gọi cho Hạ Cảnh Thiên.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói khó chịu của Hạ Cảnh Thiên đã vang lên:

“Lại chuyện gì nữa?”

Vân Sơ không giận, giọng cô mềm mại:

“Anh uống rượu rồi à?”

Hạ Cảnh Thiên:

“Liên quan gì đến cô?”

Vân Sơ:

“Uống rượu rồi chạy xe rất nguy hiểm, gọi taxi về đi nhé?”

Giọng nói của Hạ Cảnh Thiên hơi lúng túng:

“Không cần cô lo.”

Nói xong, anh trực tiếp cúp máy, im lặng nhìn điện thoại vài giây, sau đó bước xuống khỏi mô tô, quay sang nói với Trương Nham:

“Đi gọi xe đi.”

Trương Nham ngớ người:

“Hả? À à, được, để em gọi, nhanh thôi.”

Ngồi trên xe taxi, Trương Nham tranh thủ lúc Hạ Cảnh Thiên không chú ý, lén gửi tin nhắn trong nhóm chat.

Trương Nham: "Trời đất quỷ thần ơi, Cảnh ca biết nghe lời rồi!"

Thiên Tuyến Ba Ba: "Nói tiếng người đi."

Trương Nham: "Vừa nãy em ngồi cạnh Cảnh ca, nghe thấy một cô gái gọi điện khuyên anh ấy đừng uống rượu rồi lái xe. Cảnh ca nghe theo thật! Anh ấy nghe theo thật đó! Cảnh ca từ bao giờ lại nghe lời con gái vậy?!! Mấy ông nghĩ xem, có khi nào đây là chị dâu tương lai của tụi mình không?"

Thiên Tuyến Ba Ba: "Mày muốn chết hả? Dám bàn chuyện riêng tư của Cảnh ca trong nhóm à?"

Tôi Là A Vĩ: "Sợ gì, Cảnh ca chặn thông báo nhóm từ lâu rồi, anh ấy không đọc đâu."

Thiên Tuyến Ba Ba: "Ờ ha, vậy đoán xem, cô gái đó là ai?"

Tôi Là A Vĩ: "Tôi cược là hoa khôi khoa Mỹ thuật."

Xuân Hạ Thu Đông: "Tôi đoán là chị học khóa trên từng theo đuổi Cảnh ca lần trước."

Trương Nham: "Không thể nào, tôi gặp chị học khóa trên rồi, giọng khác hẳn. Cô gái này giọng mềm mềm, ngọt ngào lắm."

Thiên Tuyến Ba Ba: "Đệt, nghe mà thấy xao xuyến. Tôi là người nghiện giọng nói đây."

Thiên Tuyến Ba Ba đã bị xóa khỏi nhóm.

Trương Nham: "???"

Tôi Là A Vĩ: "???"

“Cảnh ca?”

“Cảnh ca, tha mạng đi!”