“Đương nhiên, tôi sẽ không yêu cầu mọi người làm những chuyện phạm pháp, cũng sẽ không bảo mọi người đi ức hϊếp người tốt, về điểm này mọi người cứ yên tâm.”
Anh ta dừng lại một chút, ấp úng nhìn về phía Ngô Tú Mẫn: “Mọi người thấy như vậy có được không?”
Không đợi Ngô Tú Mẫn trả lời, Ngô Chương đã sáng mắt lên, “Hợp tác! Tôi hợp tác với cậu! Cậu cũng đừng đưa cho tôi mấy loại rượu tây, cứ rượu nội địa là được, tôi thấy chúng tôi vẫn là uống rượu của mình quen hơn!”
Đây là một giao dịch đôi bên cùng có lợi, Ngô Tú Mẫn nghe vậy nhưng có chút khó xử.
Bà thực sự không muốn đi trêu chọc người khác. Nhưng vừa rồi chính miệng bà đã thề son sắt với ông chủ Chu rằng sẽ bồi thường cho đối phương, bây giờ người ta không những không cần bồi thường, còn đưa ra một phương án hợp tác đôi bên cùng có lợi, nếu bà cứ nhăn nhó từ chối thì chẳng phải là bà ăn nói không có uy tín sao?
Diêm Húc thấy Ngô Tú Mẫn bộ dạng xoắn xuýt như vậy thì đoán được phần nào nỗi lo của bà.
Cô suy nghĩ một chút rồi lên tiếng trấn an: “Dì cứ yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể cưỡng ép đưa các dì xuống âm phủ đâu.”
Ngô Tú Mẫn nửa tin nửa ngờ: “Cô thật sự có thể đảm bảo không ai ép chúng tôi đi đầu thai sao?”
Diêm Húc không có ý định tiết lộ thân phận của mình trước mặt họ, liền nói nước đôi: “Phải, tôi có người quen ở âm phủ, lời tôi nói ở đó cũng có trọng lượng.”
Ngô Tú Mẫn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Hai bên liền ký kết hiệp nghị, tất cả đều vui vẻ.
Sau khi ký hiệp nghị xong, Chu Kiên Bỉnh đang từ dáng vẻ sợ hãi tè ra quần lúc nãy chuyển sang vẻ mặt hớn hở.
“Đúng rồi, chiều nay tôi đã cố ý hỏi thăm một người bạn về khung cảnh khởi công của tòa nhà này lúc trước. Bạn tôi nói khu đất này trước đây đúng là nghĩa địa, nhưng họ đã thỏa thuận với dân thôn xung quanh trước khi thi công và di dời toàn bộ nghĩa địa đi rồi.” Anh ta ân cần nói, “Nhưng tôi nghe Diêm đại sư nhắc đến việc mộ phần của các người ở đây? Có phải là do họ làm việc tắc trách, chưa di dời hết mộ phần đã vội vàng khởi công không?” Nếu đúng là như vậy, tôi có thể giúp các người đòi lại công bằng.”
Sau khi chứng kiến Diêm Húc dùng pháp thuật thắp hương nến từ xa, Chu Kiên Bỉnh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô. Cô nói có nghĩa địa thì chắc chắn là có. Nếu có gì không khớp thì chắc chắn là do người khác gây ra vấn đề.
“Không liên quan đến họ.” Ngô Tú Mẫn cười xua tay.
Bà đầu hít một hơi hương nến, chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Chuyện xảy ra vào khoảng năm 60, khu vực xung quanh The Gravity Club bây giờ là thôn Ngô Gia, còn vị trí của The Gravity Club chính là nghĩa địa của thôn Ngô Gia.
Trải qua thời gian biến đổi, Vũ thành mà họ đang sống ngày càng phát triển mạnh mẽ, diện tích thành phố không ngừng mở rộng ra bên ngoài, dần dần sáp nhập các thôn xóm xung quanh vào quy hoạch thành phố.
Thôn Ngô Gia là một trong số đó.
Vũ thành dự định cải tạo toàn bộ thôn Ngô Gia thành khu trung tâm thương mại (CBD), vì vậy cần phải phá dỡ tất cả nhà cửa trong thôn, nghĩa địa của thôn Ngô Gia cũng phải di dời.
Vào những năm đó, kinh tế phát triển, chính phủ có tiền, các quyết sách được thực hiện rất nhanh chóng.
Dân thôn Ngô Gia nhận được tiền bồi thường giải tỏa, lập tức phối hợp với chính phủ di dời nhà cửa và mộ phần.
Không ngờ, khi dân thôn vừa chuyển nhà xong, đang chuẩn bị di dời mộ phần thì Vũ thành gặp phải một trận động đất 4.2 độ richter.
Trận động đất này không lớn, diễn ra nhanh chóng và cũng kết thúc nhanh chóng, không gây ra thương vong về người, coi như mọi chuyện đều ổn thỏa.
Nhưng vị trí chôn cất của ba người Ngô Tú Mẫn, Ngô Chương và Ngô Tịnh lại sâu hơn những ngôi mộ khác, trận động đất này lại vô tình làm cho mộ phần của họ bị sụt xuống vài mét, điều này dẫn đến việc người thân của họ không tìm thấy vị trí mộ khi di dời.