Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 36

“Con nếu không muốn làm quỷ thì sớm đi đầu thai đi, đừng đến lúc đó rước họa vào thân, liên lụy đến mẹ và Tiểu Tịnh!”

Ngô Tú Mẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại quá tốt rồi, một chút cũng không muốn đầu thai làm người.

Bà ấy cũng từng là người, biết được người ta sợ quỷ như thế nào. Đừng nói người khác, chính bà ấy trước đây cũng rất sợ ma quỷ. Cho nên từ trước đến nay bà ấy luôn sống rất quy củ, chưa bao giờ trêu chọc hay hù dọa ai, chỉ sợ người ta mời đạo sĩ hoặc hòa thượng đến bắt bà ấy đi.

Ngô Tú Mẫn tay phải hung hăng vặn tai Ngô Chương, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

“Người phải nói xin lỗi là chúng tôi mới đúng, mấy ngày nay tôi và Tiểu Tịnh đi du lịch ở thành phố bên cạnh, trở về mới biết được tên ngốc này gây ra họa lớn như vậy cho ông chủ Chu, thật sự rất xin lỗi! Tôi nghe nói tên ngốc này còn quấy rối việc buôn bán của cậu nữa đúng không? Ông chủ Chu cứ đưa ra phương án bồi thường, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách thực hiện.”

Chu Kiên Bỉnh được nói vậy thì vô cùng kinh ngạc và cảm kích, liên tục xua tay: “Không, không, không, là tôi sai trước! Mọi người không cần phải bồi thường gì cả.”

Anh ta vốn nghĩ chuyện này mình làm sai trước, đối phương có lẽ sẽ thừa cơ hội ép giá, thậm chí bắt anh ta dọn đi. Anh ta tuyệt đối không ngờ đối phương lại dễ nói chuyện như vậy.

Triệu Tiểu Hàng vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Tiên Bính, trước đây cậu không phải từng than thở với tôi về việc có mấy tên lưu manh thường xuyên đến câu lạc bộ The Gravity gây sự sao? Cậu còn nói với tôi cậu rất đau đầu về việc có khách hàng nam quấy rối khách hàng nữ.”

Chu Kiên Bỉnh không biết vì sao anh đột nhiên nhắc đến chuyện này, vô thức gật đầu: “Đúng vậy.”

Mấy tên lưu manh đó giống như một thứ thuốc dán khó gỡ, cứ thường xuyên đến tiệm quấy rối. Anh ta cũng đã báo cảnh sát rồi, nhưng không có tác dụng gì. Cảnh sát nhiều nhất cũng chỉ tạm giữ bọn chúng hơn mười ngày, đợi sau khi ra ngoài thì chứng nào tật nấy, lại tiếp tục quấy rối.

Những tên biếи ŧɦái quấy rối khách hàng nữ trong tiệm thì càng khó xử lý, trong tiệm có lắp camera giám sát, nhưng lúc ở sàn nhảy khiêu vũ người chen chúc nhau, camera rất khó quay được. Đa số con gái lại ngại ngùng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Cậu có thể cân nhắc việc mời dì Ngô và mọi người hỗ trợ phụ trách việc bảo an trong tiệm.” Triệu Tiểu Hàng tế nhị đề nghị, “Đối phó với những tên côn đồ và biếи ŧɦái đó, có lẽ dì Ngô và mọi người còn hiệu quả hơn cả cảnh sát.”

Triệu Tiểu Hàng nói vậy là do được Tiền Khê Duyệt gợi ý.

Sau khi trình bày xong ý kiến của mình, anh cuối cùng bổ sung một câu: “Điều kiện tiên quyết là cậu không sợ.”

Chu Kiên Bỉnh len lén liếc nhìn ba con quỷ Ngô Tú Mẫn, Ngô Tịnh và Ngô Chương, tay phải xoa xoa ngực, “Bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi.”

Mọi người ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu, nỗi sợ hãi của anh ta đối với ba con quỷ cũng đã vơi đi không ít.

Chu Kiên Bỉnh trước đây chưa từng nghĩ đến hướng đi mà Triệu Tiểu Hàng vừa nói, lúc này anh ta suy nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý.

Dù là mấy tên lưu manh gây sự hay là mấy tên biếи ŧɦái quấy rối, những chuyện vặt vãnh này cảnh sát cũng rất khó xử lý, nhiều nhất cũng chỉ giam giữ bọn chúng vài ngày, điều này đối với những tên mặt dày mày dạn còn hơn cả tường thành thì chẳng thấm vào đâu.

Nhưng nếu để Ngô Tú Mẫn và những người khác ra tay thì lại khác, bọn họ ra tay rất kín đáo, chỉ cần cho những người kia vài cơn ác mộng cũng có thể khiến người ta sợ đến tè ra quần, không dám ra ngoài làm bậy nữa.

Chu Kiên Bỉnh càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được.

“Mọi người có hứng thú hợp tác với tôi không?” Anh ta nói, “Nội dung hợp tác giống như Tiểu Hàng vừa nói, mọi người giúp tôi xử lý mấy tên khó ưa, mỗi ngày tôi sẽ cung cấp rượu, tiền vàng, hương nến, đồ cúng và những thứ khác, hoặc mọi người cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho mọi người.