Cô thật sự rất ít khi tức giận, bởi vì cô có thù tất báo, không bao giờ tự làm khổ mình.
— Thù đã báo rồi, thì cũng chẳng có gì phải tức giận nữa.
Tôn Nguyên: “...... Này! Chị cảm ơn cái gì! Tôi có khen chị đâu!”
Lão Tôn vội vàng thay con trai xin lỗi Diêm Húc: “Xin lỗi đại sư, thằng bé không hiểu chuyện, mong đại sư đừng chấp nhặt.”
“Không sao, dù sao chưa tận mắt nhìn thấy thì không tin cũng là chuyện bình thường.” Diêm Húc cúi mặt, khóe miệng nở một nụ cười khó đoán.
Cô bước về phía Tôn Nguyên, cậu ta bất giác nuốt nước bọt, hai tay ôm ngực: “Khoan đã, chị đừng có qua đây.”
Diêm Húc không để ý đến cậu ta, đi đến bên giường, đầu ngón tay khẽ chạm vào giữa hai lông mày của cậu ta.
Năng lượng linh lực từ đầu ngón tay chui vào giữa hai lông mày, tà sát khí trên người cậu ta chỉ trong chớp mắt biến mất hoàn toàn.
Gần đây Tôn Nguyên ngủ không được ngon giấc, cứ mỗi khi trời tối đều gặp những giấc mơ kỳ quái, sau một đêm mơ màng tỉnh dậy vào sáng sớm lại cảm thấy rất mệt mỏi, ban ngày khi đi học đều không thể tập trung tinh thần.
Nhưng ngay lúc vừa rồi, Tôn Nguyên cảm giác như có một ngọn núi lớn đè nặng trên người đột nhiên biến mất, cơ thể nhẹ nhõm và thoải mái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cậu ta khó có thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, vô thức muốn cầu cứu cha. Cậu ta vừa quay đầu về phía Tôn Hưng Hoài, vừa vặn chạm mặt với một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Cậu ta giật mình run rẩy, đột ngột lùi về phía sau, suýt chút nữa ngã khỏi giường.
“Bà mẹ nó! Chuyện quái quỷ gì thế này!”
Tôn Hưng Hoài cau mày trừng mắt nhìn cậu ta: “Cha đã bảo con bao nhiêu lần rồi, không được nói tục! Đừng tưởng rằng con đang bệnh mà cha không dám đánh con đấy nhé!”
“Không phải!” Tôn Nguyên chỉ vào một ông lão bên giường, “Đây là ai?”
Tôn Hưng Hoài thấy cậu ta chỉ vào không khí thì có chút khó hiểu: “Ai là ai? Ở đó có ai đâu?”
Tôn Nguyên thực sự muốn phát điên, “Chính là ở đây mà, cha không nhìn thấy sao?”
Triệu Lập Quần có vẻ suy tư. Trong nhà ông có một cậu con trai có thể nhìn thấy ma quỷ, thấy phản ứng của Tôn Nguyên như vậy thì cũng đoán được phần nào.
Sắc mặt Tôn Hưng Hoài thay đổi, lo lắng nói: “Đại sư, con trai tôi bị sao vậy? Chẳng lẽ lại bị ảo giác sao?”
Diêm Húc sờ cằm, cười đầy ẩn ý: “Cũng không thể nói là ảo giác.”
Đúng lúc đó, Triệu Tiểu Hàng vừa đỗ xe xong liền đẩy cửa bước vào.
“Chào chú Tôn.” Anh chào hỏi Tôn Hưng Hoài xong thì ánh mắt chuyển sang ông lão mặc áo bệnh nhân bên giường Tôn Nguyên.
Ông lão đã rất lớn tuổi, tóc bạc trắng, trên mặt cũng hằn sâu những dấu vết của thời gian.
Ông lão này anh chưa từng gặp, nhưng thấy người lớn gọi thì anh cũng phải chào hỏi.
Anh hơi do dự một chút rồi dùng cách xưng hô lịch sự nhất: “Chào ông ạ.”
Ông lão cười hiền hậu gật đầu: “Chào cháu.”
Mắt Tôn Nguyên như muốn trợn ngược lên: “Tiểu Hàng, anh cũng nhìn thấy ông ấy đúng không?”
Triệu Tiểu Hàng nghe vậy thì im lặng, khó xử nhìn về phía Diêm Húc.
Diêm Húc tặc lưỡi, ghét bỏ quay mặt đi.
Triệu Tiểu Hàng: “…” Không phải anh ngốc, chủ yếu là ông lão này mặc áo bệnh nhân, trên người không có một vết thương nào, anh liền cho rằng là người thân của nhà họ Tôn cũng đang ở bệnh viện đến thăm Tôn Nguyên.
Tôn Hưng Hoài không biết hai đứa trẻ đang nói chuyện gì khó hiểu, đúng lúc điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, ông ấy cầm điện thoại rồi vội vàng đi ra ngoài nghe máy.
Tôn Nguyên vừa mới tận mắt nhìn thấy tay phải của cha mình xuyên qua người ông lão, mặt mày tái mét, hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ.
Diêm Húc khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn cậu: “Thần côn à?”
Tôn Nguyên: “…”
“Giả thần giả quỷ?”
“…”
“Lừa đảo?”
“…”
Tôn Nguyên im lặng kéo chăn lên, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Chị ơi, em sai rồi! Xin chị hãy mang ông ấy đi đi mà!”