Bắt Quỷ, Đoán Mệnh Ư? Tôi Là Dân Chuyên Nghiệp

Chương 17

“Tôi nghe cũng không hiểu mấy trò chơi của bọn trẻ con, chỉ nghe nó nói là nó mơ thấy vị trí mà nó nhảy xuống rất tốt, vừa đáp xuống là nhặt được ngay một khẩu M4A1.

Nó định phá cửa sổ để ra ngoài và giao chiến với những người khác, nhưng lại phát hiện mình bị kẹt ở chỗ cửa sổ, dù giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, sau đó thì nó tỉnh dậy.”

Diêm Húc gật đầu: “Nghe cũng khá hợp lý đấy chứ?”

Triệu Lập Quần hỏi lại: “Hả?”

“Đinh ——”

Thang máy đến tầng lầu có phòng bệnh của Tôn Nguyên, cửa thang máy mở ra.

Triệu Lập Quần nghiêng người chắn cửa thang máy, tiếp tục nói: “Bác sĩ mặc dù giải thích là mộng du, nhưng cả nhà lão Tôn cũng không tin lắm. Cô nghĩ xem, lúc đó Tiểu Nguyên tay không bẻ gãy thanh thép của hệ thống thông khí, đó căn bản không phải sức lực người thường có được.”

Diêm Húc không đưa ra ý kiến: “Đi xem trước đã.”

Hai người nhanh chóng đến phòng bệnh VIP của Tôn Nguyên.

Triệu Lập Quần còn chưa kịp mở cửa, đã nghe thấy Tôn Nguyên ở bên trong lớn tiếng kêu:

“Cha, con thật sự không bị ma ám! Đã là thời đại nào rồi, cha phải tin vào khoa học chứ!”

Trong phòng bệnh vẫn tiếp tục vang lên tiếng kêu của Tôn Nguyên: “Cha! Có phải cha bị người ta lừa rồi không? Bác sĩ đều nói con bị mộng du, cha còn hiểu hơn bác sĩ chắc?”

“Bây giờ là thế kỷ 21, thời đại mới rồi, cha đừng có tin mấy chuyện mê tín dị đoan đó nữa!”

Tay phải Triệu Lập Quần đặt lên tay nắm cửa, lúng túng nói hòa giải: “Tiểu Nguyên đang tuổi dậy thì, hay nổi loạn ấy mà, đại sư đừng chấp nhặt với nó.”

Diêm Húc khẽ gật đầu: “Vào xem trước đã.”

“Ài, được rồi!”

Triệu Lập Quần đẩy cửa bước vào, Tôn Nguyên đang ngồi dựa vào thành giường, khoa tay múa chân tranh cãi với cha mình.

Liếc thấy bóng dáng Triệu Lập Quần, mắt Tôn Nguyên sáng lên, như vớ được phao cứu sinh, lập tức cầu cứu: “Chú Triệu, chú mau khuyên cha con đi, cha không tin bệnh viện, không tin bác sĩ gì cả! Cha còn nói muốn tìm thần côn về chữa bệnh cho con!”

Triệu Lập Quần khẽ nắm tay che miệng, lúng túng ho nhẹ một tiếng, giả vờ không nghe thấy lời Tôn Nguyên nói, “Lão Tôn, đây chính là vị Diêm đại sư mà tôi đã nói với ông.”

Lão Tôn vốn đang tức giận vì đứa con bất hiếu, định nổi cáu với nó, nghe Triệu Lập Quần giới thiệu xong thì lập tức thay đổi thái độ, quay sang cung kính nói với Diêm Húc: “Đại sư khỏe, tôi đã nghe danh đại sư từ lâu.”

Bình thường ông hay đi dạo ở chợ đồ cổ, nghe các chủ tiệm kể đủ thứ chuyện kỳ lạ liên quan đến đồ cổ, trong lòng ít nhiều tin rằng trên đời này có những thứ siêu nhiên tồn tại.

Cho nên khi Triệu Lập Quần kể cho ông ấy nghe chuyện về Tiểu Hải và viên ngọc phỉ thúy, ông ấy lập tức nhờ đối phương giới thiệu vị đại sư này.

Tôn Nguyên: “???”

Cậu hoàn toàn không thể tin được: “Chú Triệu?? Sao lại là chú?”

Khi Triệu Lập Quần nói chuyện với lão Tôn về chuyện của Tiểu Hải, Tôn Nguyên vẫn còn đang hôn mê.

Đến khi Tôn Nguyên tỉnh lại, Triệu Lập Quần vừa nghe Tôn Nguyên kể về giấc mơ tối qua và thông tin Triệu Tiểu Hàng sắp đến, ông ấy không kịp nói nhiều, vội vàng xuống lầu chờ Diêm Húc.

Vì vậy, Tôn Nguyên không hề biết vị đại sư này chính là người mà Triệu Lập Quần giới thiệu cho cha mình.

Diêm Húc liếc nhìn quanh Tôn Nguyên, thấy sát khí ẩn hiện, khẽ gật đầu với Triệu Lập Quần và lão Tôn: “Tình trạng của cậu ấy giống Tiểu Hải, cũng bị sát khí ảnh hưởng.”

“Chị!”

Thấy cha và chú Triệu đều không để ý đến mình, Tôn Nguyên dứt khoát chĩa mũi dùi vào Diêm Húc, tức giận nói lớn: “Chị còn trẻ như vậy, lại còn xinh đẹp nữa, làm gì chẳng được? Sao lại đi học mấy trò lừa đảo, giả thần giả quỷ gạt người!”

Lão Tôn mặt mày nghiêm nghị, quát lớn con trai: “Im miệng, không được vô lễ với đại sư.”

Diêm Húc lại không tức giận, cười mỉm sờ mặt, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”