Họ không dám lên tiếng thêm nữa, vội vàng làm theo lời tài xế, đi về phía cửa sau, hy vọng có thể xuống xe ở trạm kế tiếp.
Chính vào lúc đó, cậu nam sinh cảm nhận được Phó Giản nhét vào tay mình một thứ gì đó.
Lúc ấy, cậu quá sợ hãi nên không để tâm đến. Nhưng khi chiếc xe buýt thực sự từ từ dừng lại lần nữa, như thể không nói dối, chuẩn bị đỗ ở một trạm mới, hai chàng trai chuẩn bị bước xuống xe thì cậu cảm thấy có gì đó kéo mạnh mình từ phía sau.
Cậu thấy đầu óc choáng váng trong giây lát rồi tỉnh táo lại, bình an vô sự bước xuống xe.
Nhưng cùng lúc đó, Phó Giản, người cũng bước xuống xe với cậu, lại trở nên ngây ngẩn, như rơi vào trạng thái mê muội.
Trong túi quần của cậu nam sinh, một miếng ngọc nhỏ bằng ngón tay cái đã vỡ nát thành một nắm bột mịn.
Cậu nam sinh chạm vào bắp đùi, nơi bị ngọc vỡ tạo thành những vết thương nhỏ li ti, quay đầu nhìn lại chiếc xe buýt. Lúc này, cậu thấy bóng dáng mơ hồ của Phó Giản, nhưng lại bị nhốt bên trong cửa sau của chiếc xe.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe buýt đã biến mất, khiến cậu không khỏi nghi ngờ liệu mình có nhìn nhầm hay không.
Bởi vì rõ ràng Phó Giản vẫn đứng ngay cạnh cậu, làm sao cậu có thể thấy một Phó Giản khác trên xe buýt được?
Nhưng khi cậu nhận ra Phó Giản bỗng trở nên ngơ ngẩn, gọi thế nào cũng không đáp lại, cậu lập tức hoảng sợ.
Cậu vội vàng gọi điện cho nhà họ Phó. Vì áy náy, cậu ở lại nhà họ Phó suốt, mong có thể chăm sóc bạn mình và hy vọng Phó Giản sẽ hồi phục.
Thế nhưng những ngày qua, không biết bao nhiêu đạo sĩ đã đến rồi lại đi. Nghe họ nói tình hình này rất khó giải quyết, cậu gần như đã sụp đổ.
Bạn thân vì bảo vệ cậu mà trở thành như thế này, cậu không thể tha thứ cho bản thân mình, mặc dù không một ai trong nhà họ Phó trách cứ cậu về chuyện này.
“Xe buýt?” An Điềm vừa từ quê lên, không rành chuyện ở thành phố, nhưng nghe vậy cũng cảm thấy chiếc xe này không phải thứ tầm thường.
Khi cô đang tập trung lắng nghe câu chuyện, lão đạo sĩ họ Hứa cũng lén quan sát cô.
Nghe Phó Thiên Trạch nói An Điềm là đệ tử phái Mao Sơn, trong lòng ông không khỏi thắc mắc.
Một đệ tử phái Mao Sơn trẻ tuổi như vậy đã được thả xuống núi rèn luyện, nghĩ đi nghĩ lại, chắc hẳn phải là nhân tài nội môn?
Hay là cô được Trưởng phòng Đơn giới thiệu đến giúp nhà họ Phó?
Ý nghĩ đó khiến lão đạo sĩ họ Hứa không khỏi kính nể hơn.
Thấy An Điềm có vẻ chưa hiểu tình hình, lão đạo sĩ với tâm niệm "thêm bạn thêm đường," đồng thời cũng rất kiêng dè phái Mao Sơn vì gia thế của họ quá lớn mạnh, liền hòa nhã giải thích với cô gái trẻ.
“Cô An vừa xuống núi phải không?”
An Điềm vô thức gật đầu. Nhìn dáng vẻ non nớt của cô, lão đạo sĩ với bộ râu rậm rạp trông như thổ phỉ nở nụ cười thân thiện.
“Vậy không biết về chuyện ở đây cũng là điều dễ hiểu. Chiếc xe buýt này…” Ông cân nhắc một chút rồi nói với An Điềm, “... là một chiếc xe mà chỉ có tà ma mới có thể an toàn ngồi lên.”
“Chỉ tà ma mới có thể ngồi?” An Điềm kinh ngạc hỏi.