Hào Môn Tiểu Đáng Thương Là Thần Côn

Chương 13

“Tiểu Giản là vì cứu tôi mới, mới trở thành thế này,” cậu vừa khóc vừa nói, “Cậu ấy đã đưa lá bùa hộ mệnh cho tôi, còn bản thân thì… thì bị bỏ lại trên chiếc xe buýt đó.”

Giữa tiếng khóc của cậu nam sinh, An Điềm đã nghe được câu chuyện về một cậu thiếu niên can đảm đến phút cuối cùng.

“Hôm đó, tôi và Tiểu Giản cùng đi ăn tối.”

Họ là học sinh lớp 12, vừa mới thi đại học xong. Mỗi người chuẩn bị rời trường để theo đuổi những con đường riêng, nên tất nhiên phải tổ chức một buổi tụ họp chia tay, đó là một bữa tiệc tốt nghiệp của cả lớp.

Đám thanh niên tụ tập ăn uống, hát hò đến tận khuya. Khi tiệc tan, họ mới chia thành từng nhóm nhỏ ra về.

Cậu nam sinh và Phó Giản là bạn thân, thấy trời đã khuya, liền định về nhà họ Phó nghỉ ngơi. Cả hai cùng nhau rời khỏi nhà hàng và ngồi chờ xe nhà họ Phó đến đón ở một trạm xe buýt gần đó.

“Xe chưa đến, nên chúng tôi ngồi ở trạm xe buýt bên đường chờ.”

Vì trạm xe buýt có ghế ngồi, có đèn sáng, hai cậu ngồi đó trò chuyện.

Hơn nữa, đã gần nửa đêm, xe buýt cũng không còn hoạt động, ngồi đó chẳng làm phiền ai.

“Nhưng gần 12 giờ, từ góc đường bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe buýt.”

Chiếc xe buýt cũ kỹ, rách nát, hoàn toàn khác xa những chiếc xe buýt hiện đại đang chạy khắp phố phường, trông như thể đã đến lúc phải bị loại bỏ.

Nó từ từ dừng lại tại trạm, ánh sáng vàng vọt từ bên trong kính xe chiếu ra ngoài. Hai cậu thanh niên còn đùa nhau rằng chiếc xe buýt này có thể đem vào viện bảo tàng trưng bày.

Họ đều là những chàng trai 18 tuổi, vào nửa đêm cũng không cảm thấy sợ hãi. Nhưng đúng lúc đó, cậu vô tình nhìn vào chiếc xe buýt.

Kể đến đây, cậu nam sinh gần như không thể nói tiếp.

“Qua cửa kính xe, tôi cảm giác như có ai đó đang vẫy tay với mình. Sau đó… không hiểu sao đầu óc tôi mơ hồ, cứ như bị mê hoặc, rồi bất giác bước lên xe buýt.”

Giống như bị trúng tà, cậu chỉ nhìn thoáng qua, thấy một bóng người mờ mờ qua cửa kính xe vẫy tay với mình. Rồi không hiểu sao, cậu đờ đẫn bước lên xe, bất chấp tiếng gọi kinh ngạc của Phó Giản.

Phó Giản cố sức kéo cậu lại, nhưng cậu vẫn không dừng bước.

Thấy bạn mình ngây ngốc bước lên một chiếc xe buýt kỳ lạ, Phó Giản – cũng chỉ là một chàng trai 18 tuổi – quyết định không thể để bạn mình một mình lên xe.

Cậu lập tức đuổi theo, cùng bước lên xe, và ngay lập tức đối diện với một cảnh tượng kinh hoàng.

Cậu nam sinh vừa bước lên xe liền tỉnh táo lại.

Muốn cùng Phó Giản xuống xe, nhưng chiếc xe đã khởi hành.

“Tài xế… tài xế…” Giọng cậu run rẩy khi kể với An Điềm, người đang chăm chú lắng nghe. “Ông ta không có tròng trắng trong mắt…”

Đó là một cảnh tượng đáng sợ.

Khi họ yêu cầu tài xế dừng xe để xuống, ông ta vô cảm quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Đợi đến trạm kế tiếp.” Và lúc này họ phát hiện, đôi mắt của ông ta không hề có tròng trắng, chỉ toàn một màu đen sâu thẳm.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, cảnh tượng ấy khiến người ta lạnh sống lưng.

Ngay giây phút đó, cả hai chàng trai đều sợ hãi tột độ, nhất là khi họ nhận ra trên xe còn có vài hành khách trông rất kỳ quái.