Lương Khê cười híp mắt, bất đắc dĩ liếc nhìn cô ấy.
Nữ phụ độc ác sinh ra là để bắt nạt nữ chính, cốt truyện chủ yếu đều tập trung vào nữ chính, lúc không có tình tiết, cuộc sống của Giang Tri Ngôn cũng bình lặng như nước giống như cuộc sống cấp ba bình thường.
Nhưng mà trường cấp ba này cũng thoải mái, không có tự học buổi tối, thời gian tan học cũng khá sớm, chỉ là trong nhà có một nhân vật phiền phức.
Nếu không phải còn phải học đàn Cello, cô đã muốn ở ký túc xá.
Tiết hoạt động buổi chiều, Giang Tri Ngôn tham gia câu lạc bộ bóng rổ, nhưng công việc là phát nước và chụp ảnh cho người khác, thỉnh thoảng chạy đến chỗ đám con trai làm nũng ném bóng, bình thường chỉ cần ngồi trên khán đài làm việc của mình là được.
Nữ phụ độc ác không có bạn nữ, lúc cô thay quần áo trong phòng thay đồ, mọi người đã đi sạch.
Nhưng cũng bình thường, hình tượng của nữ phụ chính là trà xanh, bạch liên hoa.
【Lâm Thâm Dữ | Bạn trai | 26 | 13: Muốn uống Coca.】
【Tri Tri không biết: Câu lạc bộ có nước khoáng.】
Đối phương gửi một dấu hỏi chấm qua.
Giang Tri Ngôn không trả lời, có nước uống là tốt rồi, còn kén cá chọn canh.
Lúc cô đến sân vận động, tiết hoạt động đã bắt đầu được năm phút.
Giang Tri Ngôn đứng một bên nhìn, tiện tay cầm một chai nước.
“Hôm nay nước ít hơn.” Một cô gái đi tới, khó chịu nói: “Cậu không vận động thì đừng uống.”
“Muốn chơi, sợ các cậu không cho tớ chơi cùng.” Giang Tri Ngôn mở nắp chai nước uống một ngụm, nhìn cô ta.
Đối phương nghe giọng nói yếu đuối của Giang Tri Ngôn thì trợn mắt, hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Tri Ngôn, giọng điệu càng xẵng hơn: “Cậu muốn chơi thì cứ chơi, ai dám không cho cậu chơi.”
Giang Tri Ngôn đặt chai nước xuống: “Vậy đi thôi.”
Cô ta sửng sốt hai giây, không ngờ Giang Tri Ngôn không đùa, cũng không nổi giận, giọng điệu dịu đi một chút: “Cậu không đi tìm Lâm Thâm Dữ à?”
“Không tìm.”
“Được thôi.”
Giang Tri Ngôn đi qua, sắc mặt mọi người đều không được tốt lắm, nhưng cũng không thể trực tiếp không cho cô tham gia.
“Cậu biết luật chơi không? Hay là đưa cậu quả bóng, cậu tự ra kia chơi nhé? Bọn tớ chơi đối kháng, có thể sẽ va chạm, đến lúc đó nếu bị thương.” Một người khác ngập ngừng nói.
Bộ dạng tiểu thư của Giang Tri Ngôn, mọi người đều biết, bình thường chỉ cần đυ.ng nhẹ một chút cũng khóc như thể sắp phải cắt cụt chân, đến lúc đó nếu không cẩn thận đυ.ng phải Giang Tri Ngôn… thì đúng là họa lớn.
“Được.” Giang Tri Ngôn ngoan ngoãn chấp nhận.
Giang Tri Ngôn đồng ý quá nhanh, đối phương vốn còn muốn nói tiếp, nghe cô nói vậy, lại nuốt những lời muốn nói xuống, mấy người nhìn nhau, cảnh giác nhìn Giang Tri Ngôn, đề phòng cô giở trò.
Nhưng Giang Tri Ngôn không làm gì cả, tự mình lấy một quả bóng rổ, đi đến sân bóng rổ trống bên cạnh.
“Ký chủ, sao cậu lại không chơi nữa?”
“Chỉ là tùy tiện kéo chút thù hận, củng cố hình tượng nữ phụ độc ác của tôi.” Giang Tri Ngôn đập bóng hai cái xuống đất, giơ tay lên, ném quả bóng rổ vào rổ: “Tôi vẫn luôn rất kính nghiệp.”
Một pha ném ba điểm hoàn hảo.
Người ở phía xa kinh ngạc nheo mắt lại.
“Ký chủ, hình tượng, hình tượng! Có người đang nhìn cậu kìa!” Hệ thống sốt ruột nói: “Cậu vừa nói cậu kính nghiệp cơ mà.”
Giây tiếp theo Giang Tri Ngôn liền ôm lấy cổ tay, kêu đau một tiếng, nói với người đang xem: “Giúp tớ nhặt bóng với, cảm ơn.”
Người xem: Quả nhiên là trùng hợp, sớm biết thế đã không xem, còn phải nhặt bóng.