Nữ Chính Lại Bị Phản Diện Dỗ Chạy Rồi

Chương 12

“Vậy cậu mắc mớ gì mà phải ở cùng cô ta? Cô ta! Những chuyện cô ta làm tớ còn chẳng buồn kể lại.”

Lương Khê lau tay: “Cô ấy làm gì? Cô ấy có yêu đương với tám trăm người thì cũng chẳng phải kẻ lụy tình.”

Dương Hiểu chớp mắt, ngây ra ba giây, sau đó trợn to mắt: “Đúng vậy! Nhưng, nhưng cô ta, cô ta…”

“Không phạm pháp, không gây rắc rối cho chúng ta là được, dù sao thì qua tiếp xúc, tớ thấy cô ấy cũng không tệ.” Lương Khê ném rác vào thùng: “Đi thôi, hôm nay không còn sớm nữa.”

“Cậu cẩn thận bị người ta lừa.” Dương Hiểu đi theo sau Lương Khê.

“Không có chuyện gì thì lừa tớ làm gì, tớ có gì đâu.” Lương Khê thản nhiên nói.



Lúc Giang Tri Ngôn vào lớp, thời gian đã không còn sớm, hơn nửa số người đã đến đông đủ, cô liếc qua Nghiêm Yến Chước, đối phương cũng đang nhìn cô, ánh mắt không có chút thiện ý.

Cô bình tĩnh ngồi xuống, không để ý.

Hình tượng nam chính không phải là người ôn hòa, ba trăm sáu mươi lăm ngày thì ba trăm sáu mươi ngày nổi nóng, cũng chỉ có Lương Khê mới đủ kiên nhẫn để “cảm hóa” cậu ta, chỉ cần bớt lụy tình một chút thì đã chạy mất dép rồi.

May mà bây giờ Lương Khê vẫn chưa lụy tình đến mức đó.

So với nam chính, Dương Hiểu - cô bạn thân ngày ngày ở bên cạnh Lương Khê mới khó giải quyết hơn, dù sao thì ở trường cô cũng “nổi danh” rồi… Mặc dù từ biểu hiện hiện tại của Lương Khê có thể thấy, cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời đồn, nhưng gió thoảng bên tai vẫn có sức mạnh vô cùng.

“Dương Hiểu đã nói gì với Lương Khê?” Giang Tri Ngôn xoay bút, viết chữ “Cảm ơn” lên giấy: “Không cần cụ thể, chỉ cần đại khái là được.”

“Một trăm tích phân.” Hệ thống nói.

Ngòi bút của Giang Tri Ngôn ấn mạnh xuống giấy: “Sao cậu không đi ăn cướp?”

Cuối cùng Giang Tri Ngôn vẫn không trả tích phân, kiên quyết ngăn chặn mọi hành vi cướp trắng trợn của hệ thống.

Hệ thống rất bực bội, hôm qua nó xem số liệu, phát hiện lúc Lương Khê và Giang Tri Ngôn gặp nhau lần đầu tiên, độ hảo cảm đã tăng lên không ít. Nó xem đi xem lại đoạn Lương Khê và Giang Tri Ngôn ở cạnh nhau mấy chục lần, phân tích đến mức sắp bốc hỏa, vẫn không hiểu nổi.

Nữ chính nhất kiến chung tình với nữ phụ độc ác ư? Sao có thể! Hơn nữa, tuy rằng cốt truyện bắt đầu từ thời điểm này, nhưng điều kiện tiên quyết đã được thiết lập từ trước, nữ chính dù không ghét Giang Tri Ngôn, nhưng những chuyện kia cũng khó mà khiến nữ chính có hảo cảm với Giang Tri Ngôn, bởi vì hai người này có tam quan khác nhau.

Cốt truyện này có vấn đề, vô cùng có vấn đề.

Dương Hiểu cũng không hiểu nổi, cả buổi sáng đều suy nghĩ về vấn đề này.

“Vì sao?” Dương Hiểu nhìn chằm chằm Lương Khê.

“Vì sao cái gì?” Lương Khê cảm thấy hơi khó hiểu.

“Vì tớ cảm thấy trước đây cậu không có hảo cảm đặc biệt với cô ấy.”

“Đúng vậy, nhưng sau khi tiếp xúc thì thấy cũng không tệ, cho nên, cảm thấy một người tốt hay xấu, vẫn phải tiếp xúc mới biết được.” Lương Khê lật bài thi ra.

Dương Hiểu chống tay lên bàn Lương Khê, còn muốn nói gì đó, cuối cùng thở dài: “Thôi vậy, cũng không khuyên được cậu, cô ta mà dám bắt nạt cậu, tớ…”

Cô ấy giơ nắm đấm lên.

Lương Khê bật cười: “Vậy cảm ơn cậu nhé.”

“Nhưng tớ chưa chắc đã đánh lại cô ta, bạn trai mới của cô ta hình như rất giỏi đánh nhau.” Dương Hiểu thở dài: “Nhưng mà tớ chạy nhanh.”