Hai người đã xuống đến tầng một, đã vào cuối thu, tuy mới sáu giờ, nhưng trời đã tối, Giang Tri Ngôn kéo chặt áo: “Tối nay tôi còn có lớp học đàn cello, sắp muộn rồi, nếu anh còn có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi nhé, mai gặp.”
Lâm Thâm Dữ đút tay vào túi quần nhìn theo bóng lưng Giang Tri Ngôn.
“Hẹn hò với bạn gái cũ của Ngụy Đình, mày cũng không thấy ghê tởm.”
“Liên quan gì đến mày?”
“Cô ta đối với Ngụy Đình còn nhiệt tình hơn với mày.”
“Suốt ngày quan tâm người khác yêu đương thế nào, mày không thấy ghê tởm à?” Lâm Thâm Dữ mỉa mai, sau đó cũng sải bước rời khỏi trường.
Giang Tri Ngôn ngồi trên xe, hộp bánh ngọt đặt trên đầu gối, dùng hai tay cố định: “Cậu nói xem cô ấy sẽ làm gì?”
“Tò mò thì mở ra xem.” Hệ thống tùy tiện nói.
“Không muốn mở trên xe.”
“Vậy tôi nói cho cô biết! Tôi biết.”
“Không cần, tôi muốn tự mình mở.”
Hệ thống: Trò chuyện với ký chủ, thật mệt mỏi.
Giáo viên dạy đàn cello đã đợi sẵn trong nhà.
Giang Tri Ngôn về đến nhà chào hỏi giáo viên, trước tiên đem đồ về phòng, hộp bánh ngọt đặt ở giữa bàn dựa vào tường, đề phòng rơi xuống.
---
Lớp học đàn cello kéo dài hai tiếng đồng hồ, giáo viên rất nghiêm khắc, mẹ Giang Tri Ngôn giữa chừng cũng vào lớp, ngồi sang một bên, khoanh tay, lạnh lùng quan sát cô.
May mà Giang Tri Ngôn đã là "cáo già", nếu không với ánh mắt như vậy, chắc chắn một cô gái mười bảy tuổi sẽ toát mồ hôi lạnh sau lưng.
Học xong, Giang Tri Ngôn đặt đàn cello lên giá, liếc nhìn mẹ Giang đang ngồi một bên, có lẽ vì cả buổi học cô không mắc lỗi gì nên sắc mặt bà ta dễ coi hơn một chút.
"Mẹ có chuyện gì sao?"
"Con lại đây." Giọng mẹ Giang lạnh lùng.
Giang Tri Ngôn đi theo mẹ Giang về phòng.
"Cái này ở đâu ra?" Mẹ Giang chỉ vào đồ vật trên bàn Giang Tri Ngôn.
Hộp bánh ngọt đã mở, nó bị đổ nghiêng, đồ bên trong rơi ra ngoài.
Hôm nay Lương Khê làm bánh quy, bên trên còn vẽ hình mặt cười đáng yêu.
"Mẹ đã nói rồi, con cần phải giữ dáng, ai cho con ăn mấy thứ này?" Mẹ Giang nghiêm khắc: “Lớn từng này rồi mà không quản được cái miệng à? Tự mang đi vứt."
Giang Tri Ngôn không nói gì, đi đến bên bàn, cầm một miếng bánh quy lên, nhét vào miệng, hơi nhíu mày.
Có lẽ để hợp khẩu vị Nghiêm Yến Chước nên không cho nhiều đường, hơi đắng.
Cô vẫn thích ăn ngọt hơn.
"Giang Tri Ngôn! Con coi lời mẹ nói như gió thoảng bên tai à?" Đối phương xông tới, nắm lấy cổ tay Giang Tri Ngôn.
"Không ai dạy mẹ là không được tùy tiện động vào đồ của người khác à?" Giang Tri Ngôn mặt không cảm xúc nhìn bà ta.
Cô dùng sức hất tay ra, bỏ hết bánh quy vào hộp, đóng lại.
"Giang Tri Ngôn!" Đối phương trừng lớn mắt, giơ tay định hất bánh của Giang Tri Ngôn xuống đất, nhưng Giang Tri Ngôn trở tay ấn hộp bánh xuống, cố định nó chắc chắn trên bàn.
"Con sẽ tự kiểm soát cân nặng của mình." Giang Tri Ngôn nói.
"Đây không còn là chuyện con kiểm soát cân nặng nữa."
"Nếu mẹ muốn một thứ hoàn toàn nghe theo chỉ huy của mẹ, chi bằng đi mua con rối, hoặc đi học múa rối bóng ấy." Giang Tri Ngôn cầm hộp bánh đi: “Con không muốn làm căng với mẹ, mẹ ra ngoài đi."
"Con đúng là, con đúng là!" Mẹ Giang phập phồng ngực: “Con hung dữ với mẹ thì hay ho gì, con cứng cánh rồi, mẹ không quản được con nữa! Hôm nay nếu con không vứt thứ này đi thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!"