Lý Văn Diệu ngẩn ra, sau đó hơi bực bội vỗ đầu cậu: “Thằng nhóc thối… cả ngày trong miệng không đứng đắn.”
“Anh đâu phải ngày đầu tiên biết em không đứng đắn.” Lý Văn Tốn cười: “Vừa nãy là ai không hứng thú với mấy chuyện tám nhảm vô bổ này, sau đó còn hỏi rất hăng hái.”
“Đó là phối hợp với em.” Sắc mặt Lý Văn Diệu dịu đi không ít.
“Được rồi, vậy em xin cảm ơn anh trước.” Lý Văn Tốn cảm thấy tâm trạng anh đã bình tĩnh hơn nhiều: “Anh, bình thường anh nghiêm túc quá, sống gò bó như vậy mệt lắm, may mà có em là quả táo vui vẻ, thỉnh thoảng điều chỉnh giúp anh.”
“Tự khen mình không mất tiền.” Lý Văn Diệu giả vờ ghét bỏ nhìn cậu: “Cũng không xem xem anh mệt mỏi như vậy là vì ai.”
“Vâng vâng vâng, vì em, đều là vì em, kết quả em còn không biết tốt xấu, đặt ở cổ đại chính là bất tôn bất ái bất hiếu bất kính, luận tội đáng chém.”
Lý Văn Diệu bị diễn xuất khoa trương của cậu chọc cười. Lý Văn Tốn thấy anh vui vẻ, trong lòng càng thêm thoải mái.
Chỉ là buổi tối lúc ngủ, Lý Văn Tốn ôm chăn chân trần đứng ở cửa phòng anh.
Lý Văn Diệu không hiểu: “Em chạy đến đây làm gì…”
“Em vừa không cẩn thận làm đổ lon nước ngọt…” Lý Văn Tốn gãi đầu: “Cả giường, à không, cả phòng toàn mùi nước ngọt.”
“Em không có việc gì làm, uống nước ngọt trên giường làm gì?”
“Vừa chơi game vừa…” Lý Văn Tốn đột nhiên rụt cổ, lấy tay che miệng, lỡ miệng nói nhiều quá rồi.
Lý Văn Diệu trừng mắt nhìn cậu: “Biết ngay em ngày nào cũng lén lút thức đêm chơi game.”
“Hôm nay bài tập ít, ngứa tay nên mới…”
“Anh thấy da em ngứa ngáy hơn.”
“Vậy bây giờ phải làm sao.” Lý Văn Tốn nhân lúc anh đang mắng, ngắt lời: “Em qua đây ngủ cùng anh nhé.”
“Không được!” Lý Văn Diệu đột nhiên trợn to mắt, lớn tiếng quát.
“…” Lý Văn Tốn không hiểu: “Em chỉ ngủ ở đây một đêm thôi mà.”
“Mười giây cũng không được!” Lý Văn Diệu né tránh ánh mắt, quát lớn: “Đi phòng khác mà ngủ!”
“Phòng khác dì lâu rồi không dọn dẹp, toàn là bụi.”
“Anh bảo dì Vương mang cho em ga giường mới.”
“Hôm nay dì Vương bị cảm, về sớm rồi.”
“Vậy anh giúp em thay ga giường mới.”
“Ga giường hôm qua dì Vương giặt hết rồi, không cái nào khô cả.”
“…” Lý Văn Diệu tức giận: “Cút ra sô pha mà ngủ.”
“Sô pha lạnh lắm!” Lý Văn Tốn phản bác: “Anh đâu phải không biết em cứ tối đến ngủ là dễ bị lạnh tay chân, em mà bị cảm không nghỉ ngơi tốt thì không thể học hành đàng hoàng được.”
“…” Một cánh tay Lý Văn Diệu chống lên khung cửa, nhất quyết không cho cậu vào.
Nhưng Lý Văn Diệu cao hơn 1m9, Lý Văn Tốn dễ dàng luồn qua cánh tay anh chui vào trong. Khiến Lý Văn Diệu nhìn mà khóe mắt giật giật.
Lý Văn Diệu buồn bực đấm nhẹ vào tường.
Lý Văn Tốn quấn chăn chễm chệ nằm ườn lên giường anh: “Anh! Sao giường của anh lại mềm hơn, thoải mái hơn giường của em!”
“Trẻ con đang tuổi lớn không nên ngủ đệm lò xo nhiều.” Lý Văn Diệu nhíu mày giúp cậu chỉnh lại tư thế, đắp chăn cẩn thận.
Đôi mắt long lanh của Lý Văn Tốn lộ ra ngoài: “Anh, vào ngủ cùng em đi.”
“Ngủ cái con khỉ.” Lý Văn Diệu xoa loạn tóc cậu.
“Nhưng tay em lạnh, chân cũng lạnh.” Lý Văn Tốn tủi thân làm nũng với anh: “Anh vào đây sưởi ấm cho em đi.”
“Trước kia ngủ một mình không phải vẫn ổn sao, tối nay lại làm nũng.” Tai Lý Văn Diệu bất giác nóng lên.
“Muốn thân thiết với anh hơn một chút không được à.” Lý Văn Tốn bĩu môi: “Rốt cuộc anh có phải anh ruột của em không…”