“Em chỉ hỏi vu vơ thôi, em không phải đồng tính.” Lý Văn Tốn nghĩ, chẳng lẽ Lý Văn Diệu nghi ngờ mình sắp “come out” nên mới phản ứng dữ dội như vậy.
“Không có việc gì làm hỏi cái này làm gì!” Nào ngờ Lý Văn Diệu đột nhiên cao giọng mắng cậu: “Sao em toàn học mấy thứ tạp nham bàng môn tả đạo thế hả!”
Lý Văn Tốn ngơ ngác nhìn anh, sắc mặt anh đỏ lên có chút không bình thường: “Không phải…”
“Không phải cái gì mà không phải!” Lý Văn Diệu vỗ mạnh xuống bàn ăn: “Trong đầu em cả ngày không biết đang nghĩ cái gì! Lần sau để anh nghe thấy em hỏi cái vấn đề vô bổ này nữa thì tự liệu hồn!”
“Sao anh lại phản ứng dữ vậy?” Lý Văn Tốn tò mò đánh giá Lý Văn Diệu, cậu phát hiện trong mắt Lý Văn Diệu ngoài tầng ngoài cùng là sự tức giận dễ dàng chọc thủng, còn có cả sự căng thẳng tột độ.
“Em cũng không chấp nhận được đồng tính luyến ái, nhưng cũng không có cảm xúc lớn như anh.” Lý Văn Tốn đảo mắt: “Chẳng lẽ anh sợ gay…”
“Sợ cái con mẹ mày.” Ánh mắt Lý Văn Diệu thoáng chốc dao động và né tránh, bàn tay dưới bàn lặng lẽ nắm chặt lại.
“Thôi được rồi, em chỉ đùa thôi, anh đừng giận, đừng so đo với em.” Lý Văn Tốn cười, hiếm khi cậu thấy được dáng vẻ kinh hoảng, bối rối của Lý Văn Diệu, thật sự có chút mới lạ. Ngay cả nỗi buồn ban đầu cũng bị phân tán bởi phản ứng của anh trai mà vơi đi không ít.
Lý Văn Diệu lảng ánh mắt đi, đũa gắp lung tung đồ ăn trong đĩa đưa lên miệng: “Ăn xong thì cút đi làm bài tập.”
“Đừng mà, để em ăn cùng anh thêm chút nữa.” Lý Văn Tốn thấy anh gắp đi gắp lại mấy lần vẫn không gắp nổi bông cải xanh, nhịn cười gắp cho anh mấy cái: “Thật ra không có gì to tát cả, hôm nay em phát hiện ra một bạn học trong trường là đồng tính, mấu chốt là lúc đầu em còn tưởng là nói đùa nên không tin. Vì vậy sau khi biết xong khó tránh khỏi có chút…”
Lý Văn Diệu đánh giá cậu với ánh mắt phức tạp.
“Anh yên tâm đi.” Lý Văn Tốn thấy anh vẫn còn hơi căng thẳng, giơ một tay lên: “Em thề em tuyệt đối sẽ không trở thành loại người như bọn họ.”
Lý Văn Diệu nheo mắt: “Anh có bảo em thề thốt gì đâu…”
“Em biết, anh vừa nãy có phải lo lắng em thừa nhận mình là đồng tính.” Lý Văn Tốn cười hì hì: “Như vậy sẽ làm mất mặt nhà họ Lý chúng ta, em cũng không thể để anh phải chịu gánh nặng về phương diện này.”
Sắc mặt Lý Văn Diệu khẽ thay đổi, ngơ ngác.
Lúc Lý Văn Tốn cúi đầu húp canh, anh ngẩn người nhìn sườn mặt hơi cúi của cậu: “Em thật sự… không phải.” đầu lưỡi anh xoắn lại: “Tuổi này của các em, đều ghét đồng tính luyến ái như em vậy sao?”
“Không hẳn là ghét, chỉ là không chấp nhận được thôi.” Lý Văn Tốn nói: “Người không liên quan đến mình, bọn họ thích ai cũng không liên quan đến em. Nhưng nếu là bạn bè xung quanh em, đương nhiên em sẽ không muốn rồi.”
“Ồ…” Ánh mắt Lý Văn Diệu dần dần thu lại, ngưng tụ.
“Ví dụ như anh.” Lý Văn Tốn nói đến đây thì dừng lại: “Anh thì… chắc là em không quản được rồi; cho dù em không muốn, nhưng anh vui là được.” Cậu không định nói chuyện của Thiệu Quần cho Lý Văn Diệu biết, Thiệu Quần đã không còn quan hệ gì với tên ẻo lả kia nữa, cuộc sống của cậu ấy không nên tiếp tục bị ảnh hưởng bởi Lý Trình Tú, cũng không thể để những lời đồn đại làm hỏng tâm trạng của cậu ấy.