Ngày hôm sau, Lý Văn Tốn cùng Đại Lệ bọn họ đến căn nhà mà Thiệu Quần thuê gần trường.
Khoảng thời gian này, Thiệu Quần không biết tại sao, lại càng ngày càng thân thiết với Lý Trình Tú, người mà trước đây bọn họ từng bắt nạt. Tuy nhiên, Lý Văn Tốn lười quản nhiều, nghĩ rằng đại thiếu gia cơm bưng nước rót như Thiệu Quần, có lẽ là coi Lý Trình Tú như tiểu tuỳ tùng sai vặt, tính tình mềm yếu dễ sai bảo, cho nên cũng mặc kệ cậu ta.
Một đám người vào nhà, Thiệu Quần trực tiếp kéo Lý Trình Tú vào phòng ngủ, hai người không biết đang đùa giỡn cái gì. Lý Văn Tốn, Đại Lệ và những người khác ngồi ở phòng khách xem phim.
Bốn cậu trai trẻ đang ở độ tuổi thanh xuân, cũng là thời kỳ bùng nổ hormone, dù là sinh lý hay tâm lý, đều cực kỳ dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và khơi gợi.
Đại Lệ vừa xem vừa tặc lưỡi: “Nhìn cái mông này, cái eo này, cái chân này..."
Lý Văn Tốn trêu chọc cậu ta: “So với người cậu mới quen dạo gần đây thì sao?"
"Cậu nói vậy làm tôi có chút hối hận rồi, người thật cảm giác không đủ a."
"Đm, Chu Lệ, biết xấu hổ chút đi."
"Đại Lệ, thảo nào hoa khôi lớp người ta không thèm đồng ý với cậu." Tiểu Thăng tiếp lời.
"Chúng mày cút hết sang một bên.” Đại Lệ cười mắng: “Có chí thì nên, hiểu không hả."
Bọn họ vừa đùa vừa cười, một lúc sau Thiệu Quần dẫn Lý Trình Tú từ trong phòng đi ra.
Lý Trình Tú nhìn thấy TV liền như gặp ma, tái mặt hét lên.
Đại Lệ sợ đến mức suýt bật dậy: “Đm, tao còn tưởng mẹ tao đến."
Lý Văn Tốn cau mày liếc Lý Trình Tú một cái.
"Đm, A Văn, cậu được đấy.” Thiệu Quần vừa khoác vai Lý Trình Tú vừa thích thú nhìn TV: “Nói lấy được là lấy được."
"Đây là hàng sưu tầm của anh trai tôi đấy." Lý Văn Tốn đắc ý nói.
Lý Trình Tú không muốn xem mấy thứ này, Thiệu Quần muốn xem, xem một lúc đột nhiên cũng không xem nữa, sắc mặt không tự nhiên kéo Lý Trình Tú ra ngoài.
Lý Văn Tốn bọn họ tùy tiện "chế nhạo" Thiệu Quần vài câu.
Rất lâu sau, video cũng chiếu gần hết, Thiệu Quần bọn họ vẫn chưa quay lại.
"Cũng không biết Thiệu Quần thích cái tên ẻo lả kia ở điểm gì nữa." Đại Lệ nói: “Hai người ở lì trong đó lâu như vậy, ngay cả chúng ta cũng không quan tâm."
"Ai mà biết, không biết có khi nào bị dẫn dắt đi theo con đường cấm dục không." Lý Văn Tốn cười nói: “Chúng mày có thể tưởng tượng ra Thiệu Quần thành cái dạng đó không?"
Đại Lệ cười xấu xa lắc đầu.
Cuối cùng, ba người cùng nhau lên sân thượng tìm Thiệu Quần và Lý Trình Tú.
Bọn họ vừa đẩy cửa sân thượng ra, đang định đùa giỡn chào hỏi một tiếng, liền nhìn thấy Thiệu Quần và Lý Trình Tú đang hôn nhau.
Lý Văn Tốn sững người, sắc mặt sau đó tái nhợt đến đáng sợ, quả bom trong đầu nháy mắt nổ tung.
Thiệu Quần vậy mà lại hôn một người đàn ông...
Lý Văn Tốn cảm thấy trong lòng cuộn trào sự tức giận và thất vọng mãnh liệt, cùng lúc đó, còn có cả chán ghét và ghê tởm.
Là Lý Trình Tú đang quyến rũ Thiệu Quần sao? Cậu ta nghĩ.
---
Khi đó, xã hội nhạy cảm với đồng tính luyến ái hơn bây giờ rất nhiều. Cho dù không đến mức rầm rộ chỉ trích hay đả kích nặng nề, nhưng nó vẫn giống như chiếc hộp Pandora; phần lớn mọi người đều đem khinh thường, chán ghét thậm chí thù hận gán lên nó, sau đó đeo lên chiếc mặt nạ giả tạo tươi cười tiếp tục ca múa.
Bọn họ đem chuyện đồng tính luyến ái làm đề tài tán gẫu sau bữa cơm, không kiêng nể gì mà đùa cợt bâng quơ, cũng làm "ngưu quỷ xà thần", giương cao ngọn cờ đạo đức, tùy ý phóng thích ác ý vô tận với những người mà họ bài xích. Bạn vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, lòng người có thể ích kỷ vô tình đến mức độ nào.