Lý mẫu vui mừng nhìn Lý Văn Tốn.
"Tuy rằng bình thường anh ấy có hơi hung dữ với con.” Lý Văn Tốn làm bộ khổ não thở dài, sau đó khẽ cười: “Nhưng con biết anh ấy là vì muốn tốt cho con; ngoài bố mẹ ra, anh ấy chắc chắn là người con quan tâm nhất. Bố mẹ sợ anh cả cô đơn, có con ở bên cạnh anh ấy, con sẽ giúp bố mẹ chăm sóc tốt cho anh ấy, yên tâm đi ạ."
Lý mẫu nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Con có thể nghĩ như vậy, mẹ an tâm rồi. Tóm lại, hai anh em các con nhất định phải nương tựa lẫn nhau, mẹ cũng hy vọng sau này, khúc mắc của A Diệu với chúng ta, cũng có thể dần dần được cởi bỏ."
Lý Văn Tốn nghiêm túc gật đầu.
Lần đó kết quả thi tháng công bố, Lý Văn Tốn thi được kết quả lý tưởng, tâm trạng thoải mái đem bảng điểm về cho Lý Văn Diệu ký tên.
Lý Văn Diệu ngược lại rất bình tĩnh, ký qua loa vài nét rồi hỏi cậu: “Trận đấu kia của em, thế nào rồi?"
"Vẫn chưa có kết quả, nói là ngày kia mới có." Lý Văn Tốn đắc ý nhướng mày: “Anh, sớm đã bảo anh phải tin tưởng vào thực lực của em rồi mà."
"Chỉ là một kỳ thi mà thôi, đừng kiêu ngạo, nóng vội." Lý Văn Diệu không biết đang nghĩ gì, trả lời rõ ràng qua loa.
Lý Văn Tốn luôn giữ vững nguyên tắc "tâm tư của anh cả đừng đoán": “Anh, mai em sang chỗ Thiệu Quần bọn họ chơi, anh cho em mượn máy tính của anh dùng một lát."
"Em tìm bọn họ chơi, sao lại phải dùng máy tính của anh?" Lý Văn Diệu sửng sốt hỏi.
"Mượn cái gì cơ?" Lý Văn Diệu cao giọng.
"Phim người lớn..." Lý Văn Tốn hùng hồn nói: “Em đã mạnh miệng trước mặt Đại Lệ bọn họ rồi, nói anh trai em có rất nhiều bản giới hạn sưu tầm được..."
"Mẹ kiếp Lý Văn Tốn!" Lý Văn Diệu quát: “Em rảnh rỗi không có việc gì làm đi nói cái này làm gì! Cái này rất đáng để khoe khoang sao?"
"Sao lại không đáng.” Lý Văn Tốn nói: “Anh không biết bọn họ có bao nhiêu tài nguyên mà em chưa từng thấy đâu, còn ra vẻ bí mật không muốn chia sẻ cho em, vênh váo muốn chết..."
"Anh không có!" Lý Văn Diệu bực bội nói: “Em cũng xóa hết mấy thứ linh tinh của em đi!"
"Sao có thể không có!" Lý Văn Tốn trợn tròn mắt: “Là đàn ông bình thường đều sẽ có..."
Sắc mặt Lý Văn Diệu càng tô càng đen.
"...Em không có ý đó..." Lý Văn Tốn cười khan hai tiếng: “Em không phải nói anh không bình thường, em chỉ cảm thấy chắc chắn anh lười đưa cho em, cho nên em tự mình đến lấy, không làm phiền anh."
Lý Văn Diệu cứng đờ mặt, im lặng một lúc, rồi vẫy tay với cậu: “Tự đi tìm đi."
"Anh, anh thật tốt." Lý Văn Tốn tức tốc đi lục laptop của anh, mắt càng lúc càng sáng: “Em biết ngay anh đang lừa em mà, trong này của anh nhiều như vậy... Em thề, ngay cả nữ AV này anh cũng có, anh biết em trước đây tìm mãi mà không thấy cô ấy không..."
Lý Văn Diệu bực bội ném quyển sách sang bên cạnh cậu, đóng sầm cửa bỏ ra ngoài.
Lý Văn Tốn vui sướиɠ tìm tòi mấy video nhỏ.
Lý Văn Diệu vừa tắm vừa nghĩ, ban đầu sao anh lại phải tìm người xin mấy cái video chết tiệt này chứ.
Khi đó anh vì muốn chứng minh giới tính của mình bình thường, đồng thời cũng là để xóa bỏ du͙© vọиɠ bất chính mỗi khi nhìn thấy Lý Văn Tốn, mới lưu lại mấy thứ mà anh vốn không hề hứng thú.
Sự thật chứng minh, anh thật sự không hứng thú. Bởi vì sau này anh lấy cớ bận rộn, một cái cũng chưa từng mở ra.