Chỉ còn một tuần nữa là đến vòng tuyển chọn, có một hôm sau khi luyện tập xong, Trương Thúc Thanh mời Lý Văn Tốn đi ăn tối. Hai người ngồi trong quán thịt nướng, bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ.
“Suốt thời gian qua đã vất vả cho cậu rồi.” Lý Văn Tốn đưa cho anh một chai coca lạnh: “Hi vọng không làm chậm trễ việc học của cậu.”
“Chuyện này phải là tôi lo lắng mới đúng.” Trương Thúc Thanh cười nói: “Cậu phải cố gắng trong kỳ thi tháng đấy, nếu không tôi thật sự có lỗi với chú dì.”
“Không có gì phải thấy có lỗi cả, bố mẹ tôi không quản tôi.” Lý Văn Tốn thản nhiên nói: “Đều là anh trai tôi quản.”
“Anh trai cậu trông có vẻ rất nghiêm khắc.” Trương Thúc Thanh nghĩ ngợi: “Lần nào cũng mặc một thân toàn màu đen, đứng dưới gốc cây trông như một bức tượng vậy.”
Lý Văn Tốn phì cười: “Đó không phải anh trai tôi.”
“Không phải anh cậu” Trương Thúc Thanh nghi hoặc: “Vậy sao tôi cứ có cảm giác buổi tối cậu ấy đều đi theo cậu thế.”
“Là đồng nghiệp của anh tôi.” Lý Văn Tốn nói. Khổng Trản nói sẽ không đi theo cậu nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà ngày nào cũng bám riết lấy cậu.
“À…” Trương Thúc Thanh suy nghĩ theo cách hiểu của mình: “Nhất định là do anh trai cậu bình thường công việc bận rộn, nhưng lại sợ không chăm sóc chu đáo cho cậu, cho nên mới nhờ bạn bè thay anh ấy quan tâm cậu.”
Lý Văn Tốn đang mải mê bóc tôm: “Coi như là vậy đi.”
Trương Thúc Thanh còn định nói gì đó, ông chủ đã mang món miến xào ngao vừa nấu xong ra cho hai người.
“Cậu không biết tôi đã lâu lắm rồi chưa được ăn món này đâu.” Lý Văn Tốn khoa trương hít hà: “Thơm vãi chưởng.”
“Món này tôi cũng thích, trước đây có một thời gian suýt chút nữa ngày nào cũng ăn.”
Lý Văn Tốn bất đắc dĩ nói: “Anh tôi không cho tôi ăn món này.”
“Tại sao”
“Bởi vì anh ấy từng bị đau dạ dày do ăn miến xào ngao.” Lý Văn Tốn bỏ con tôm thơm nức vào miệng: “Cho nên anh ấy luôn cảm thấy tôi ăn ngao chắc chắn cũng sẽ bị bệnh.”
Trương Thúc Thanh dở khóc dở cười: “Anh trai cậu đúng là lo lắng cho cậu nát cả lòng rồi.”
“Còn phải nói sao. Việc gì cũng muốn quản.” Lý Văn Tốn thở dài, trân trọng nhìn bàn đồ ăn: “Đến cả việc ăn uống cũng phải giấu anh ấy.”
Trương Thúc Thanh gật đầu: “Vậy cậu còn không mau ăn đi, lát nữa nước dùng cạn hết bây giờ.”
“Nhưng mà bây giờ tay tôi…” Lý Văn Tốn nhìn hai bàn tay dính đầy dầu đỏ: “Lúc nãy đáng lẽ nên đeo bao tay… Phiền phức thật, tôi đi vệ sinh rửa tay một lát vậy.”
“Gần đây không có nhà vệ sinh.” Trương Thúc Thanh dừng một chút: “Cậu cứ tiếp tục bóc tôm đi, tôi đút cho cậu.”
Lý Văn Tốn đảo mắt: “Tốt vậy cơ á.”
“Đi qua đi lại đừng bỏ lỡ nha.” Trương Thúc Thanh cười dùng thìa múc một ít miến cho cậu, Lý Văn Tốn cong cong khóe môi, cúi đầu há miệng đớp một cái, một ngụm to thỏa mãn.
“Giúp tôi nhặt một con ngao đi.” Lý Văn Tốn cười hì hì: “Vẫn là hương vị quen thuộc, sướиɠ quá đi mất.”
Trương Thúc Thanh nhìn ý cười trên mặt cậu, trong nháy mắt có chút thất thần.
“Nhanh lên đi.” Lý Văn Tốn nhanh nhẹn bóc xong một con tôm, trong lúc Trương Thúc Thanh vừa nhặt miến vừa ngẩng đầu ngây người, cậu liền đút con tôm vào miệng anh.
“Ngon không” Lý Văn Tốn liếʍ môi cười nói: “Anh có muốn ăn trứng luộc trà không, tôi bóc cho anh một quả trứng nữa nhé”
Tai Trương Thúc Thanh nóng bừng, vội vàng cúi đầu: “Tôi không ăn trứng.”