"Anh, anh không sao chứ?" Lý Văn Tốn đoán anh vẫn chưa đi: “Có phải phòng tắm ngột ngạt quá làm anh khó chịu không?"
Lý Văn Diệu cúi đầu nhìn một phần quần dưới thân không biết từ lúc nào đã cương cứng, trong lòng càng thêm phiền muộn. Anh không phải không thoải mái, anh bây giờ là quá không thoải mái rồi.
Lý Văn Tốn nào có thể hiểu được ngọn lửa du͙© vọиɠ không tên và nỗi khổ sở khó giải tỏa của anh, tiếp tục vui vẻ tắm rửa.
Lý Văn Diệu nghiến răng, đưa tay tát mình một cái, chạy ra khỏi phòng Lý Văn Tốn.
Lý Văn Tốn tắm rửa ăn cơm xong, liền nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong đầu lặp đi lặp lại những kỹ năng mới mà Trương Thúc Thanh đã dạy cậu trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng hứng chí còn nhảy lên làm động tác; thời gian luyện tập chưa đầy hai tiếng mỗi tối quá ít, khi kỳ tuyển chọn đến gần, Lý Văn Tốn hận không thể trải chăn chiếu trong sân vận động, mỗi ngày vừa mở mắt ra là có thể để Trương Thúc Thanh cùng cậu luyện bóng, loại hạnh phúc này đúng là không thể gặp cũng không thể cầu, đành phải mơ tưởng cho đỡ thèm vậy.
Hơn nửa tháng ở chung, cậu phát hiện Trương Thúc Thanh cũng không đến nỗi khiến người ta chán ghét như lần đầu gặp mặt. Trương Thúc Thanh có thành tích học tập xuất sắc, lại là cán bộ lớp và nòng cốt của hội học sinh, cộng thêm chơi bóng rổ giỏi, trở thành tuyển thủ đại diện trường tham gia thi đấu, lấy về không biết bao nhiêu danh hiệu lớn nhỏ, giấy khen nhiều đến mỏi tay. Thế nhưng Lý Văn Tốn không dám nói cho Lý Văn Diệu biết, tránh cho Lý Văn Diệu lại bắt đầu ca bài ca “con nhà người ta giỏi giang thế nào”, sau đó không thèm suy xét tình hình thực tế mà ra sức tạo thêm áp lực cho cậu.
Gia cảnh Trương Thúc Thanh bình thường, cho nên sau này Lý Văn Tốn cũng có thể hiểu được sự rụt rè và vui mừng khi anh nhận tiền lúc đó. Nếu là cậu, có lẽ cũng sẽ cúi đầu trước ông Mao mà thôi.
Mao Trạch Đông: hình ảnh của ông được in trên tờ tiền có mệnh giá cao nhất của Trung Quốc (100 tệ).
Lý Văn Tốn tuy rằng ở một số phương diện có phần “vung tay quá trán”, tiêu tiền như nước, nhưng trong xương cốt lại là một con sâu mê tiền chính hiệu. Hiện tại cậu vung tiền không tiếc tay, là bởi vì đó đều là tiền của Lý Văn Diệu. Tài sản vật chất mà Lý Văn Diệu đầu tư cho cậu, có lẽ còn không bằng một phần ngàn tổng tài sản của anh.
Cậu đã tính toán kỹ càng cả rồi; đợi sau này mở công ty riêng kiếm được tiền, cậu sẽ từ từ báo đáp lại cho Lý Văn Diệu. Sáu năm nay Lý Văn Diệu nuôi cậu cũng không dễ dàng gì, đại ca của cậu ngoài mặt phong quang bao nhiêu, thì trong tối đã phải trải qua bấy nhiêu gian khổ, muốn đội vương miện, ắt phải chịu được sức nặng; những điều này cậu đều lặng lẽ quan sát và hiểu rõ.
Cậu hi vọng sau này Lý Văn Diệu có thể không cần phải vất vả như vậy nữa, không cần phải mang theo oán hận với bố mẹ mà nghiến răng gánh vác tất cả, hi vọng anh có thể dần dần học được cách tin tưởng sức mạnh của người nhà, tin tưởng đứa em trai này, tương lai cũng có thể trở thành cánh tay đắc lực của anh; hi vọng sau này anh không cần phải hao tâm tổn trí vì mình nhiều như vậy, mà là có thời gian hưởng thụ và vun đắp cho tình yêu và hạnh phúc của riêng mình.
Cậu còn mong đợi một ngày nào đó, cả nhà bốn người bọn họ có thể ngồi lại cùng nhau, ăn một bữa cơm nóng hổi. Những gì đã mất đi trong thời thơ ấu, rồi sẽ có một ngày có thể bù đắp lại.