Lý Văn Tốn nở nụ cười vui vẻ: “Cảm ơn Trản ca.” Sau đó vui vẻ chạy đi. Khổng Trản nhìn theo bóng lưng cậu, lại thở dài một tiếng.
Lý Văn Diệu ở Thâm Quyến họp cả một buổi chiều, mệt mỏi rã rời nhưng lại không muốn về khách sạn chỉ có một mình. Do dự một lúc, anh lái xe đến quán bar gần đó, định thư giãn tâm trạng, gϊếŧ thời gian.
Lý Văn Diệu trong sự nghiệp hô mưa gọi gió, quyết liệt hơn người; đối nhân xử thế quyết đoán, lạnh lùng vô tình; điều này khiến người ta thường quên mất anh mới chỉ hơn hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi thanh niên đầy hoài bão, phất cờ tung bay. Bước chân vào xã hội quá sớm, đã tô điểm thêm cho khí chất nam nhi của anh rất nhiều nét tang thương và dã tâm mà người khác không dám nghĩ cũng không nghĩ tới. Khí thế toát ra từ người anh khiến người ta phải e sợ, đây dường như là chuyện tốt, nhưng lại có vẻ không lý tưởng đến thế.
Ngoại hình của Lý Văn Diệu thật ra giống bố anh hơn, lông mày rậm đen, đuôi lông mày sắc bén, dưới mắt luôn có một quầng thâm nhạt, trông anh già dặn chín chắn, tâm tư khó dò. Bỏ qua những điều này, Lý Văn Diệu có ngoại hình khá tuấn tú. Ngoài chiều cao 1m92, thân hình tam giác ngược cân đối, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đường nét như dao khắc, đôi mắt sáng như ngọc, tất cả ngũ quan đều có thể nói là hoàn mỹ. Nhưng cũng đều bị thời gian nhuốm màu cấm kỵ và hung ác.
Lý Văn Diệu khác với đa số các hội con ông cháu cha hay tiền bẩn, cờ bạc, mại da^ʍ, ma túy, trong giới của họ, vốn là chuyện thường ngày, ai ai cũng không thèm để mắt; còn anh gần như không hứng thú với tất cả. Cho dù đôi khi có dính líu, thường là do nhu cầu công việc.
Không dính đến ma túy, là để bảo toàn và củng cố quyền chủ động của bản thân, đề phòng bị người khác lợi dụng sơ hở; không cờ bạc, là vì hiểu rõ sự vất vả và khó khăn của việc kiếm tiền. Cho dù hôm nay tiền tài đầy mình cũng tuyệt đối không quên gốc; còn về việc không chơi gái…
Lý Văn Diệu ngồi trước quầy bar chìm vào hồi ức.
Thật ra trước khi mười lăm tuổi bước chân ra ngoài bươn chải, anh không ghét đọc sách đến thế.
Trước năm mười lăm tuổi, anh ít nói, luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, mỗi lần theo sau lưng bố anh giống hệt một lãnh đạo nhỏ, họ hàng người thân nâng niu anh trong lòng bàn tay, rất thích sự quy củ của anh. Người trong trường, lại hoàn toàn không coi anh ra gì.
Giống như việc luôn tồn tại "chuỗi khinh bỉ" trong mọi lĩnh vực, trong mắt đám quan lại ngông cuồng hống hách kia, anh đứng ở vị trí dưới đáy của chuỗi thức ăn. Việc anh "không hành động": “không lên tiếng" đã trở thành cái cớ để bọn chúng chê bai, chỉ trích, chuyện bắt nạt học đường từ lâu đã trở nên quá đỗi bình thường.
Nhưng đúng như người ta vẫn nói, đừng bao giờ không ngừng nghỉ bắt nạt một "người lương thiện", nếu không cuối cùng có thể chính mình sẽ thảm bại không còn mảnh giáp.
Lý Văn Diệu không thể chịu đựng được thái độ nhẫn nhịn của bố mẹ trong chuyện này, sau này anh mới hiểu, Lý phụ không muốn kết thù oán với người khác, để tránh cản trở con đường thăng quan tiến chức, thu vén lợi ích của gia tộc.
Từ đó trở đi, sự phản nghịch trong lòng anh giống như cỏ dại điên cuồng sinh sôi, anh chán ghét việc học, thực chất là bài xích con đường "thăng quan phát tài" mà gia tộc đã sắp đặt cho mình.