Gai Nhím

Chương 14

Trương Thúc Thanh nửa tỉnh nửa mê nhận lấy mở ra, tùy tiện liếc qua vài cái liền vội vàng gấp lại, căng thẳng nhìn xung quanh, trừng mắt nhìn Lý Văn Tốn đang ung dung: “Nhiều như vậy… đều là cho tôi sao?”

Trong phong bì ít nhất cũng có mấy vạn, nửa năm tiền sinh hoạt của Trương Thúc Thanh cũng không được bằng số này.

“Không nhiều, một chút cũng không nhiều.” Lý Văn Tốn cười giúp hắn gấp phong bì lại bỏ vào trong cặp sách của hắn: “Đến lúc thi đấu thật sự, nếu chúng ta có thể giành chức vô địch, ba phần tiền thưởng cá nhân của em, anh cũng có thể lấy đi.”

Trương Thúc Thanh vừa cười vừa đổ mồ hôi trán: “Tôi chỉ là giúp cậu luyện tập mà thôi… Số tiền này… Số tiền này tôi cầm thật sự áy náy…”

Lý Văn Tốn thản nhiên nhìn hắn, gật đầu: “Được thôi, không muốn thì đưa cho em, em đi tìm người khác.” Nói xong liền định lấy lại phong bì.

“Đừng…” Trương Thúc Thanh ôm chặt cặp sách: “Tôi không nói là không muốn…”

Lý Văn Tốn nhìn hắn như đang xem kịch, trong lòng không nhịn được cười nhạo. Ngoài mặt lại cười rất sáng lạn thân thiện: “Nhìn anh căng thẳng kìa, em đùa với đàn anh chút thôi mà.” Nói xong ngồi lại ngay ngắn trên ghế: “Tiền không quan trọng nhiều ít, mà quan trọng là tinh. Chỉ cần anh có thể giúp em vào được trận đấu, thuận lợi giấu diếm người nhà em, có lẽ sau này còn có cơ hội gì đó dễ dàng, em nhất định sẽ nói với đàn anh đầu tiên.”

Trương Thúc Thanh gật đầu lia lịa, Lý Văn Tốn ngáp một cái: “Em hơi buồn ngủ, em về ngủ trước đây. Anh ăn xong cứ đi thẳng là được.”

Tối hôm đó tan học, Lý Văn Tốn vừa ra khỏi lớp, liền nhìn thấy Khổng Trản đứng đợi ở góc hành lang.

“Văn thiếu gia.” Khổng Trản định lấy cặp sách giúp cậu.

Lý Văn Tốn lùi lại một bước: “Hôm nay sao lại là anh, anh Dương đâu?”

“Anh Dương của cậu theo Lý tổng đi Thâm Quyến công tác rồi.” Khổng Trản hiếm khi nở nụ cười có chút khác biệt với vẻ ngoài toàn màu đen của mình: “Tuần này đều do tôi đến đón cậu.”

Vẻ mặt Lý Văn Tốn không rõ là vui hay buồn: “Lại đi công tác rồi sao?”

“Ừ.” Khổng Trản tưởng cậu lo lắng Lý Văn Diệu làm việc vất vả: “Nhưng cũng chỉ bận một thời gian này thôi.”

Lý Văn Tốn im lặng một lúc: “Tối nay em hẹn bạn học kèm em ôn tập, muộn một chút mới về. Anh không cần đến đón em đâu.”

Khổng Trản ngẩn ra: “Nhưng Lý tổng bảo cậu…”

“Em đây đều là vì học tập, anh cứ trực tiếp báo cáo lại với anh ấy là được. Nếu không tin, các anh tự đi mà kiểm tra. Em sẽ đưa thông tin của người kia cho các anh.” Lý Văn Tốn hơi bực bội lấy điện thoại ra định đưa bằng chứng cho hắn xem.

“Không phải, không phải, tôi không có ý đó.” Khổng Trản vội xua tay: “Cùng bạn học ôn tập… đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng cũng không thể về nhà quá muộn…”

“Trước tám giờ rưỡi.” Lý Văn Tốn nói: “Trước tám giờ rưỡi em nhất định sẽ về.”

Khổng Trản trong lòng thở dài một tiếng. Đa số thời gian hắn vẫn thương cảm cho Lý Văn Tốn, đối với những học sinh khác mà nói, thời gian sau giờ học tự do thoải mái là điều dễ dàng có được, nhưng Lý Văn Tốn, chỉ vì là em trai của Lý Văn Diệu, cho dù là tranh thủ hai tiếng đồng hồ, cũng có vẻ khó khăn muôn phần.

“Vậy cậu tự chú ý an toàn.” Khổng Trản nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Đừng gây chuyện, nếu không Lý tổng thật sự tra ra, tôi cũng không giúp được cậu.”