Nghe hỏi, Giang Thanh Nguyệt ngớ người một thoáng. Thứ cô dùng vốn là nước giặt có hương hoa. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể ứng phó:
“Ngươi vừa hỏi ta hái hoa làm gì mà. Đây, ta nói cho mà biết, mấy bông này dùng để làm xà bông thơm đấy.”
“Thật hả?!” Tống Đông Mai sáng mắt lên, phấn khích cúi xuống hái hoa cùng:
“Tam tẩu, ngươi biết làm xà bông thơm thật sao? Cái đó bán được giá lắm đấy!”
Giang Thanh Nguyệt gật đầu chắc nịch:
“Ta biết làm.”
Lời của Tống Đông Mai khiến cô nảy ra một ý tưởng kiếm tiền – làm xà bông thơm từ hoa dại để bán. Nhìn em chồng đang háo hức, cô cười nói:
“Ngươi muốn xà bông thơm không? Nếu muốn thì hái thêm cho ta một ít hoa, ta làm xong sẽ cho ngươi một bánh.”
Vừa nghe vậy, Tống Đông Mai liền ra sức hái hoa, chẳng khác nào “lạt thủ tồi hoa”.
Chờ đến khi cả hai chiếc giỏ đã đầy hoa, mặt trời cũng đã ngả về chiều. Trên đường xuống núi, Tống Đông Mai vừa đi trước dẫn đường vừa hỏi:
“Tam tẩu, lát nữa chúng ta còn đi bắt cá không?”
Vì muốn ăn cá, Giang Thanh Nguyệt đã hái không ít bạc hà dại để khử mùi tanh. Nhưng lúc này, mồ hôi đã làm ướt đẫm khuôn mặt cô. Thấy em chồng cũng mệt mỏi, cô không muốn kéo Đông Mai đi thêm, nhưng bản thân thì lại không ngại. Với cô, mập mạp dễ ra mồ hôi là chuyện bình thường, còn về nhà chỉ để đối mặt với ánh mắt soi mói của Tống Nghiên thì thật chẳng đáng. Thà ra bờ suối hóng mát và bắt cá còn hơn!
“Đi thôi! Chúng ta nhanh xuống núi, về kịp nấu bữa tối. Tiện thể rửa sạch đống đồ hái được.”
Khi hai người đến chỗ bắt cá ngày hôm qua, trời đã gần hoàng hôn. Giang Thanh Nguyệt bảo Tống Đông Mai đổ rau dại ra rửa:
“Ta tự mình bắt cá là được. Người đông quá cá lại chạy mất.”
Nói xong, cô cầm giỏ tre bước về phía dòng nước. Vẫn như hôm qua, Giang Thanh Nguyệt thả giỏ xuống chỗ cũ, lần này chờ lâu hơn mới thả mồi bánh mì vào. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy cá bơi đến.
Không chịu bỏ cuộc, cô lén lấy từ không gian riêng ra một cây xúc xích. Theo kinh nghiệm nghe được từ kiếp trước, cá đặc biệt thích thứ này.
Quả nhiên, vừa ném xúc xích xuống, mặt nước liền gợn sóng mạnh mẽ. Chỉ trong vài lượt kéo lưới, cô đã bắt được sáu con cá to. Thấy vậy là đủ, Giang Thanh Nguyệt hớn hở đi về phía Tống Đông Mai. Hai chị em đầy phấn khởi, cười nói rôm rả trên đường về.
Nhưng chưa đi được bao xa, cả hai bỗng thấy Tống Xuân Sơn – anh cả trong nhà – vội vàng chạy tới, mặt đầy vẻ lo lắng:
“Đông Mai! Mau về nhà! Có chuyện rồi!”
Nghe vậy, Giang Thanh Nguyệt và Tống Đông Mai nhìn nhau, không kịp hỏi thêm gì mà vội vã chạy về nhà.
Khi còn cách cổng chưa xa, từ trong sân đã vọng ra tiếng cãi vã ầm ĩ. Giang Thanh Nguyệt lòng đầy lo lắng, bước chân càng nhanh hơn.
Vừa vào sân, cô liền thấy mẹ ruột của nguyên chủ – Vương Quế Lan – đang nằm lăn lộn giữa sân, miệng khóc gào như bị ai đánh đập. Nhưng tiếng kêu thảm thiết của bà không che giấu được sự giả tạo, vì khóc đến vậy mà một giọt nước mắt cũng không rơi.
Bên cạnh Vương Quế Lan, mẹ chồng của cô – Ngô Thị – thì đang khổ sở giải thích, vừa nói vừa lau nước mắt. Còn Tống Nghiên, người bị chỉ trích nặng nhất, thì đứng giữa sân với khuôn mặt đen sì, ánh mắt tối tăm.
Xung quanh, thôn dân bu lại xem náo nhiệt, người thì khuyên can, người thì buông lời chế nhạo.
Giang Thanh Nguyệt đứng ở rìa đám đông, lắng nghe một lúc liền hiểu ra tình hình. Vương Quế Lan đang lớn tiếng đổ tội cho Tống Nghiên:
“Chắc chắn là cái tên tú tài nghèo này hại chết con gái ta! Hắn gϊếŧ nó rồi vứt xác ngoài hoang vu, cho sói tha! Các người nhà họ Tống phải bồi mạng cho ta!”
Ngô Thị cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục giải thích:
“Bà thông gia, Tiểu Nguyệt không sao đâu. Sáng nay nó đi lên núi với Đông Mai, tôi không nói dối đâu. Tôi còn sai thằng cả đi gọi chúng nó về rồi.”