Không khí âm u, gió thổi xào xạc làm lá cây rung động, khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng. Không nhịn được, cô hỏi:
“Đông Mai, sao chúng ta lại đi đường này? Có rắn không đấy?”
Tống Đông Mai quay lại nhìn cô, cười trêu:
“Sao thế? Tam tẩu lại thèm canh rắn à?”
Giang Thanh Nguyệt nghiêm mặt, nói:
“Ta sợ bị rắn cắn…”
Tống Đông Mai cười khẽ, trấn an:
“Yên tâm đi, ta đi trước quét đường rồi, có rắn cũng sợ mà chạy mất. Ai hơi đâu làm canh rắn cho tẩu!”
Giang Thanh Nguyệt: Không để yên chuyện này đâu.
Cô nghiêm giọng hỏi tiếp:
“Vậy sao không đi đường lớn?”
“Còn vì sao nữa? Đường lớn người ta qua lại nhiều, nhỡ ai thấy ta với tẩu cùng lên núi, đến tai thiên hạ lại thêm chuyện. Ta sợ bị liên lụy vì tẩu đấy!”
Giang Thanh Nguyệt: Ghi thù chuyện này.
Thấy Giang Thanh Nguyệt không trả lời, Tống Đông Mai tưởng cô giận nên vội chữa lời:
“Thật ra cũng chỉ là một phần lý do thôi. Phần còn lại là rau dại bên đường lớn đều già rồi, chỉ bên này rau còn non. Tẩu chịu khó một chút, sắp đến nơi rồi.”
Nghe vậy, Giang Thanh Nguyệt cắn răng đi tiếp, tự nhủ coi như tập thể dục giảm cân.
Khó khăn lắm mới leo được đến lưng chừng núi, mặt trời đã lên cao, sương sớm trên cỏ cũng tan đi. Đến nơi, Tống Đông Mai liền bắt tay vào hái dã hành và rau dền dại.
Giang Thanh Nguyệt cũng nhận ra hai loại rau này, nên ngồi xuống vừa thở vừa hái. Một lúc sau, cô đã hái được gần nửa giỏ rau dền. Lúc này, cô bắt đầu tìm quanh xem có gì khác không thì phát hiện một bụi nhỏ bạc hà dại. Cô liền vội ngồi xuống hái.
Tống Đông Mai nhìn thấy liền gọi:
“Tẩu hái cái đó làm gì? Thứ đó ăn vừa đắng vừa hôi, chẳng ai dùng làm rau đâu!”
Giang Thanh Nguyệt lúc này mới lấy lại chút tự tin, đáp:
“Bạc hà dại này không phải để ăn như rau. Mang về nấu cá thì khử tanh, tăng hương vị. Pha nước uống lạnh cũng mát và giải nhiệt.”
Tống Đông Mai nghe vậy, bán tín bán nghi:
“Thật không đấy? Vậy để ta hái thử ít đem về xem sao.”
Hái xong bạc hà dại, hai người lại tiếp tục men theo con đường nhỏ tiến lên núi.
Ở một triền núi đầy ánh nắng, Giang Thanh Nguyệt bất ngờ phát hiện một bụi dương xỉ mọc hoang. Những lá dương xỉ thon dài vươn cao từ lớp lá khô, phần ngọn còn cuộn lại trông như nắm tay nhỏ. Nhận ra đây là loại dương xỉ có thể ăn, Giang Thanh Nguyệt liền gọi lớn:
“Đông Mai, lại đây mau!”
Tống Đông Mai nghe tiếng liền chạy lại, nhưng khi thấy bụi dương xỉ thì nhăn mặt:
“Đám này già rồi. Ăn vào bụng không khéo lại bị đầy hơi, đau bụng cho xem.”
Giang Thanh Nguyệt không cam lòng, bứt thử một lá rồi ngắm nghía:
“Ta thấy vẫn dùng được mà. Loại này mang về trụng qua nước sôi rồi phơi khô, có thể để lâu ăn dần.”
Nói xong, cô nhanh tay hái những ngọn còn non. Tống Đông Mai thấy vậy đành bất lực giúp một tay.
Hái xong đám dương xỉ, mặt trời đã lêи đỉиɦ đầu. Hai người bèn tìm một tảng đá lớn để ngồi nghỉ ngơi và ăn lương khô. Trong khi ăn, Giang Thanh Nguyệt vô thức nhìn quanh, ánh mắt chạm vào một mảng hoa dại tường vi đang nở rộ dưới ánh nắng. Những cánh hoa trắng muốt phơn phớt hồng xòe rộng, khiến cô không kiềm được cảm giác yêu thích và muốn hái đem về.
Cô tranh thủ lúc Tống Đông Mai còn bận ăn, chạy tung tăng tới chỗ bụi hoa để hái. Thấy vậy, Tống Đông Mai không nhịn được gọi với theo:
“Lần này lại làm gì nữa đấy? Hoa này mà cũng ăn được à?”
Giang Thanh Nguyệt mím môi cười nhạt. Người xấu xí thì không được phép yêu cái đẹp sao? Cô béo thật đấy, nhưng đâu phải việc gì cũng vì ăn? Tuy nghĩ thế nhưng cô lười giải thích, chỉ lặng lẽ hái hoa.
Không lâu sau, Tống Đông Mai cũng tò mò đi theo. Cô cúi xuống ngửi thử một bông hoa, thích thú reo lên:
“Ui, mùi thơm ghê! Y như cái xà bông thơm tẩu dùng hôm trước giặt quần áo. Đúng rồi, ta chưa hỏi, cái xà bông ấy tẩu mua ở đâu thế?”