Huyền Lực trong cơ thể vận chuyển, đôi mắt đào hoa của Ninh Khê như mặt nước tĩnh lặng nhìn thẳng vào đối phương, sống lưng nàng thẳng tắp đối kháng lại loại khí thế vô hình đầy áp bách.
Cảm giác trong cơ thể nàng như đang sôi sục dâng trào, đó là sự hưng phấn trước kỳ phùng địch thủ.
“Chờ đấy!”
Ninh Khê đã chuẩn bị sẵn sàng để đối đầu một trận, nhưng không ngờ mỹ nhân kia lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của mình.
Hắn chỉ để lại hai chữ rồi trực tiếp cưỡi ngựa phóng đi.
Nhìn bóng dáng vững chãi, mạnh mẽ rời xa của đối phương, Ninh Khê bĩu môi, thầm tán thưởng: đúng là cực phẩm mỹ nhân!
Thấy biểu cảm của Ninh Khê, hai nam tử theo sau Lạc Dận Hoàng liếc nhìn nhau, ánh mắt khi nhìn về phía nàng chẳng khác nào nhìn một người đã chết.
Tên ăn chơi trác táng này lại lớn gan đến mức dám trộm ngọc bội mà chủ tử của họ đeo nhiều năm, còn mời hắn cùng uống rượu dưới ánh trăng.
Hiện tại chủ tử có việc gấp phải rời đi, nhưng sau này chắc chắn tiểu vương gia sẽ không thể sống yên.
Không phải hai người họ không muốn ra tay cướp lại ngọc bội, mà bởi họ quá hiểu tính tình của chủ tử.
Nếu hắn đã nói “chờ đấy”, điều đó có nghĩa là hắn muốn đích thân tính sổ với kẻ ăn chơi trác táng này. Họ không muốn xen vào việc của người khác, tránh rước họa vào thân.
Hai người trao đổi ánh mắt với nam tử vừa đến báo tin rồi nhanh chóng rời đi, biến mất khỏi con phố.
Tại tầng hai của tửu lầu lớn nhất kinh thành, trong một gian phòng riêng, ba thiếu niên mặc cẩm y hoa phục đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Thế tử phủ tướng quân, Hoàn Vĩ, giật mình nhìn về phía Cảnh Phong, người vẫn đang trầm mặc, vẻ mặt âm tình bất định.
“Người kia là Ninh tiểu vương gia sao?”
Hoàn Vĩ kinh ngạc vì hai điều. Thứ nhất, sự thay đổi của Ninh Khê hôm nay thực sự quá lớn.
Trong ấn tượng của hắn, tiểu vương gia từng là kẻ bám lấy Cảnh tam thiếu, không biết liêm sỉ đến mức tự biến mình thành người hầu. Nàng luôn mặc thanh bào, vậy mà hôm nay lại khoác lên mình bộ áo gấm đỏ thẫm rực rỡ.
Quan trọng hơn, sắc đỏ diễm lệ ấy không hề khiến Ninh Khê trông tầm thường hay diêm dúa mà trái lại, khi phối với khuôn mặt tinh xảo đầy tà khí của nàng lại tạo nên một vẻ đẹp yêu dị, quyến rũ.
Nếu không phải có tên hầu quen thuộc đứng bên cạnh, Hoàn Vĩ còn nghi ngờ liệu người này có thực sự là Ninh Khê hay không.
Điều thứ hai chính là hành động lớn gan của Ninh Khê.
Nàng vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện dáng vẻ của một kẻ ăn chơi trác táng đùa giỡn mỹ nam, điều mà trước đây hắn chưa từng thấy.
Dù trong lời đồn, Ninh Khê nổi tiếng là kẻ khinh nam bá nữ, hành sự bừa bãi không kiêng nể, nhưng thực tế thì ai cũng biết những điều đó đều là lời bịa đặt.
Ninh Khê từ nhỏ đến lớn chỉ bám lấy một người duy nhất là Cảnh Phong. Dù nam nhân hay nữ nhân khác có dung mạo xuất sắc thế nào cũng không lọt vào mắt nàng, chứ đừng nói đến việc nàng chủ động đùa giỡn.
Vậy mà hôm nay Ninh Khê lại công khai trêu ghẹo một nam nhân không phải Cảnh Phong. Điều này khiến Hoàn Vĩ không khỏi kinh ngạc, như thể mặt trời mọc từ hướng tây.
Thế tử hầu phủ, Giang Ngọc Thanh, cũng tròn mắt kinh ngạc, nhưng ánh mắt hắn lại tập trung vào một chuyện khác.
Hắn nuốt khan, lắp bắp hỏi Hoàn Vĩ và Cảnh Phong:
“Ta có nhìn nhầm không? Người vừa bị Ninh Khê trêu đùa chẳng phải là vị chủ sự của Long Ngâm Các đến từ Thượng Đẳng Quốc sao?”
Nghe vậy, Hoàn Vĩ và Cảnh Phong đều ngẩn người, đồng thời không khỏi kinh hãi.
“Thật đúng là hắn! Tuy trước đây ta chỉ gặp thoáng qua người này tại cung yến, nhưng khí thế của hắn quá cường đại, ngay cả phó các chủ của Long Ngâm Các cũng phải nghe theo lệnh hắn. Ấn tượng ấy làm sao ta quên được?” Hoàn Vĩ nói.
Cả ba người chỉ có một suy nghĩ trong đầu: xong rồi!
Ninh Khê sao lại đi trêu chọc nhân vật đáng sợ như vậy? Nếu chuyện này xử lý không ổn, không chỉ Ninh Vương phủ gặp họa mà cả Dần Quốc cũng phải chịu liên lụy.
Cảnh Phong đầy phẫn nộ, khuôn mặt tối sầm lại. Hắn không nói lời nào, trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng, nổi giận đùng đùng bước xuống lầu.