Đệ Nhất Hoàn Khố Ninh Tiểu Vương Gia

Chương 3: Ta thích!

Ở kinh đô, Ninh tiểu vương gia nổi danh khắp nơi là kẻ ăn chơi trác táng, khinh nam bá nữ.

Dù phần lớn lời đồn đều do người khác thêu dệt thêm mới tạo thành kết quả như hiện tại, nhưng Ninh Khê lại rất hưởng thụ thân phận này.

Nàng hoàn toàn có thể thoải mái biểu diễn "bản sắc cá nhân."

Trong thế giới tương lai, Ninh Khê từng là người thừa kế cao quý của Ninh gia, thiên tài trẻ tuổi nhất Liên Bang, là siêu cấp cơ giáp sư xuất sắc, đồng thời là thiếu tướng của quân đoàn số 1 đế quốc.

Nhưng nàng cũng là kẻ thích đồng hành cùng người đang bị truy nã gắt gao nhất – thủ lĩnh tinh tặc khét tiếng. Cả hai chuyên nhằm vào các đại thế gia làm giàu bất nhân hoặc phú thương và thế lực đối địch để cướp bóc, khiến tên tuổi Ninh Khê vang dội khắp tinh tế.

Bỏ qua vỏ bọc cao quý và ưu nhã, Ninh Khê thực chất thích cuộc sống tự do, phóng khoáng, không bị ràng buộc.

Thế giới này là nơi cường giả vi tôn.

Tuy nữ nhân không bị bó buộc như thời cổ đại chân chính, nhưng so với nam nhân thì vẫn chịu không ít hạn chế.

Vì vậy thân phận tiểu vương gia ăn chơi trác táng từ nhỏ rất hợp ý nàng. Giờ đây việc đùa giỡn mỹ nhân lại càng trở nên thú vị.

Lạc Dận Hoàng từ xa đã nhận ra ánh mắt đánh giá táo bạo của người đối diện.

Không ngờ đối phương lớn mật đến mức dám bước lên đùa giỡn hắn. Ánh mắt trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:

“Không rảnh!”

Ninh Khê hơi nhếch môi, trên dung nhan tà khí lại lộ ra vẻ tiếc nuối, giọng nói kéo dài:

“Không rảnh sao…”

Lạc Dận Hoàng sớm biết đây là vị Ninh tiểu vương gia ăn chơi trác táng nổi danh của hoàng đô Dần Quốc. Ánh mắt hắn sắc như đao, cả người tỏa ra khí chất lạnh lẽo.

“Tránh ra!”

Nếu không phải thời gian và địa điểm không phù hợp, hắn đã sớm biến Ninh Khê thành một cái xác.

“Mỹ nhân đừng hung dữ như vậy.” Ninh Khê nhếch miệng cười, ánh mắt tràn đầy bỡn cợt. “Nhưng mà phải nói càng cay càng thú vị, ta thích!”

“…”

Hai gã người hầu đứng sau Lạc Dận Hoàng trừng lớn mắt, ngỡ ngàng không thốt nên lời. Tiểu vương gia này chẳng lẽ ngại sống quá lâu, dám mở miệng trêu chọc chủ tử của bọn họ?

Lạc Dận Hoàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt không hề gợn sóng. Giọng nói trầm thấp và đầy từ tính của hắn vang lên, không hề chứa một tia ấm áp:

“Tránh ra, hoặc là chết!”

Nếu không phải vì ánh mắt trong trẻo không chút tà ý của Ninh Khê, cộng thêm việc họ đang ở giữa đường phố hoàng thành, hắn đã sớm ra tay.

Nhưng hắn cũng không định để đối phương có cơ hội nói năng lỗ mãng thêm lần nữa. Nếu nàng dám làm càn thêm một bước, hắn sẽ không ngần ngại tiễn nàng đi gặp Diêm Vương.

Ninh Khê nhận ra sát khí từ đối phương. Mỹ nhân thực sự rất đẹp, nhưng lại mang gai độc. Muốn lấy được ngọc bội xem ra không dễ dàng chút nào.

Nàng vừa định lên tiếng, đột nhiên một nam tử cưỡi ngựa phóng đến, dừng ngay trước mặt bọn họ.

Nam tử vội vàng nhảy xuống ngựa, cung kính ghé sát tai Lạc Dận Hoàng nói vài câu.

Lạc Dận Hoàng khẽ nhíu mày, sau đó xoay người leo lên ngựa, chuẩn bị rời đi.

Ngay khoảnh khắc hắn xoay người, Ninh Khê nhanh tay lẹ mắt nhẹ nhàng rút xuống miếng phượng bội bị tổn hại bên hông hắn.

“Mỹ nhân nếu đã vội vã rời đi, xem ra hôm nay không thể uống rượu được rồi.”

Ninh Khê cầm miếng ngọc bội trên tay, vừa thưởng thức vừa cười nói:

“Miếng ngọc bội này tạm thời cứ để bổn thiếu bảo quản làm tín vật đi. Hy vọng không lâu nữa có thể cùng mỹ nhân ngồi dưới ánh trăng nhâm nhi vài chén.”

Trong lòng nàng thầm bổ sung: Mong là không tới, tốt nhất cứ để ta yên ổn sống lâu dài ở thế giới này.

Lạc Dận Hoàng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt sắc như đao nhìn chằm chằm Ninh Khê, như thể chỉ cần nàng nói thêm một câu nữa hắn sẽ lập tức lăng trì nàng ngay tại chỗ.

Ninh Khê cảm nhận được áp lực tỏa ra từ hắn, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng mỹ nhân này không phải người tầm thường.

Nhưng vì ngọc bội, nàng không thể không cố ý trêu chọc hắn.