Thanh Xuyên Vinh Thân Vương Phúc Tấn

Chương 5

Yến tiệc gia đình phủ Tương Cần Bá, nam nữ chia sảnh mà ngồi. Lão phu nhân vốn thích náo nhiệt, từ khi mang danh hiệu cáo mệnh, bà càng hiểu rõ cung quy rườm rà, cho nên ở nhà cũng chẳng muốn ép mọi người phải giữ lễ. Vì vậy, mỗi lần yến tiệc, nhà chỉ dọn một bàn dài, cả gia đình quây quần bên nhau dùng bữa, cũng coi như mỹ mãn.

Lão phu nhân ngồi ở vị trí thượng thủ, bởi Cao Giai thị không đến, Đại phu nhân cùng Tam phu nhân ngồi hai bên. Các vị trí tiếp theo lần lượt theo thứ bậc mà ngồi xuống, chỉ có Mã Giai thị và Ngạc Dĩ Quân là vãn bối, ngồi ở vị trí xa hơn một chút.

Chiếc bàn dài được lão phu nhân sai người thiết kế thành kiểu "lưu thủy tịch", chỉ là không có dòng nước. Lần đầu tiên nhìn thấy, Dĩ Quân liền nghĩ đến "lẩu băng chuyền," cũng na ná ý tứ như thế.

Trước mặt mỗi người, ly chén bày sẵn, hoặc rượu, hoặc trà, hoặc sữa bò, bên cạnh còn có một món bánh bột, phía sau là nha hoàn đứng hầu dọn thức ăn.

Ngạc Dĩ Quân và Mã Giai thị ngồi kề nhau, cách xa mấy vị trưởng bối, nên cũng được tự do thoải mái.

“Ngữ Phù coi chừng cô nương, đừng để uống tham mà quá chén, ngày mai còn có việc đấy.” Tam phu nhân từ xa nhìn sang, lên tiếng nhắc nhở.

Dĩ Quân nhìn ly rượu quế hoa trước mặt, mới chỉ uống được một hai ngụm, nàng có chút tiếc nuối, lại thêm vài phần làm nũng, chắp tay, chớp đôi mắt hạnh về phía ngạch nương: "Chẳng qua mới uống một ly thôi mà!"

Còn đang định nói thêm gì đó, thì cách vài người, Dao Giai thị mở lời: "Cô nương nói phải, mới có một ly thôi mà, đây cũng chẳng phải trong cung, đâu cần giữ nhiều quy củ. Mà dù là trong cung đi nữa, cô nương có Thái hậu chống lưng, ngại gì chứ?"

Dao Giai thị mặc kỳ trang màu tím đậm, hiếm thấy không quá phô trương, nhưng lời nói lại chua ngoa, cay nghiệt. Thoạt nhìn như đang bênh vực, nhưng thực chất đôi mắt nàng đỏ ngầu, lộ rõ vẻ ghen tức.

Ngạc Dĩ Quân nhẹ đặt chén rượu xuống, không thèm để ý, thong thả gắp một miếng thịt xào nhỏ, từ tốn nhai kỹ nuốt chậm, rồi mới nhàn nhã cất lời: "Đúng thế, trong cung cũng được uống rượu, nhưng uống rồi thì phải về chỗ của mình. Nếu uống say mà đi lạc, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?"

"Ngươi!"

"Thôi nào, mọi người dùng bữa đi, bớt uống rượu thôi. Mai sáng còn phải dậy sớm vào từ đường cúng bái, sau đó còn phải nhập cung." Lão phu nhân kịp thời lên tiếng, ngăn cản hai người tiếp tục tranh cãi, rồi bảo mọi người tiếp tục ăn uống.

Nhưng trong lòng lão phu nhân lại âm thầm quan sát cháu gái này. Mười năm nay sống trong cung ngoài cung, tuy chưa thể gọt giũa hết tính tình nghịch ngợm ban đầu của nàng, nhưng hễ gặp chuyện lại là người có chủ ý, quyết không để ai ức hϊếp.

Bên cạnh, Mã Giai thị không hiểu, liền hỏi: “Chuyện này là thế nào? Ta sao lại nghe chẳng rõ chút nào?”

Dĩ Quân giả vờ tập trung ăn cơm, nhân cơ hội cúi đầu nói khẽ: “Đại tẩu chẳng lẽ không nhận ra? Nếu là yến tiệc ngày thường, vị này bên Tây phủ chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội khoe khoang về nữ nhi mình được tiến cung làm Quý nhân. Nhưng hôm nay, nàng ta lại không nhắc đến.”

Tuy nói rằng Đại tiểu thư Ngạc Dĩ Nam chỉ được phong Quý nhân, chưa từng bước lên vị trí chủ nhân một cung, nhưng chức Quý nhân này, cũng không phải người thường muốn là có được.

“Giữa việc ấy có ẩn tình gì? Ta chỉ nghĩ nàng ta vì chuyện của lão gia Ngạc Xương mà thu mình lại.”

“Giờ trong cung, làm gì còn Ngạc Quý nhân, chỉ còn Ngạc Thường tại thôi.”

Dĩ Quân điềm nhiên buông lời tiết lộ một tin tức kinh thiên động địa, rồi lại từ tốn gắp một miếng cá. Chỉ nhìn sắc mặt Mã Giai thị, nàng liền biết chuyện giáng vị này gia đình chẳng mấy ai hay, có lẽ chỉ lão phu nhân, Đại phu nhân và Tây phủ nắm được.

Mã Giai thị còn chưa hết kinh ngạc, đã thấy Dĩ Quân gắp cho nàng một miếng thịt gà, cười nói: “Muốn uống rượu rồi múa hát mời sủng ái, không ngờ uống quá chén, trước điện thất lễ.”

Dĩ Quân tuy chỉ dùng vài câu ngắn ngủi, nhưng lại không giải thích cặn kẽ nguyên do. Mã Giai thị chỉ nhìn cách nàng ứng xử với người Tây phủ hôm nay, liền hiểu chuyện này cũng có ảnh hưởng đến nàng.

Dĩ Quân nhấp ngụm trà, không nói thêm. Trong mắt người khác, nàng chỉ là một tiểu thư chưa xuất giá, nhưng bản thân nàng biết, kiếp trước nàng đã hơn hai mươi, mấy mưu kế nhỏ nhoi của Dao Giai thị và vị trong cung kia thực sự không đáng nhắc tới.

Bữa cơm này nhìn chung rất vừa lòng, ngoại trừ mấy người Tây phủ, còn lại ai cũng yêu thương Dĩ Quân.

Nhìn ra từ Thanh Tĩnh Đường, trong noãn các đối diện, mấy đứa nhỏ tuổi hơn đang vui đùa. Các nhũ mẫu ở bên trông nom, thi thoảng đút cho bọn chúng ăn.