Bạn Gái Cũ Làm Thư Ký

Chương 4

Chương 4

Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 4

Thứ 5 tuần trước, tôi còn nhớ là tôi mang đôi giày tây đen của mẹ mới mua cho hôm chủ nhật. Đừng nói tôi bám váy mẹ nhé, chỉ là đồ tôi trước nay đều một tay mẹ mua cho, mẹ bảo chừng nào lấy vợ rồi thì mới chuyển giao chuyện này cho vợ tiếp quản.

– Ủa anh, hôm nay đi sớm thế? – Tên Khải lấy chìa khoá xe gõ gõ lên cửa kính xe tôi.

– Ừ, lâu lâu đi sớm bữa thôi đó mà. Còn chú?

– Hề hề, đi lên ngắm người đẹp chứ!

– Người đẹp??

– Ế ha ha, không có gì, không có gì. Thôi lên anh.

Quái, tên Khải trước nay rất nghe lời tôi, tôi nói 1 thì nó đừng hòng nói 1.5 chứ đừng nói là 2. Vậy mà giờ còn giấu rồi cười đểu vô cái bản mặt của tôi nữa.

Lên đến công ty thì ai về chuồng nấy, vẫn như thường ngày.

[Cốc cốc]

– Vào đi.

[Cốc cốc]

– Vào đi?

Ngước mặt lên thì thấy cái dáng của ông anh họ ngoài của, nay uống nhầm thuốc gì hay sao mà cứ đứng xớ rớ không chịu mở cửa trời?

– Anh làm gì mà….

Đù, chưa nói hết câu thì…

– Ha ha, anh cho chú bất ngờ đây, từ nay Như Trúc sẽ là thư ký của chú – Lão Long vỗ nhẹ vai người đứng bên cạnh nói oang oang làm mọi người ở ngoài cũng bu lại. Vãi.. Vãi… Vãi…….

– …………………

– Sao im re vậy? Ê.. Ê…!

Dòm thấy tôi nhìn rồi mà còn cố tỏ ra ngây thơ, rõ ràng biết tôi không thích mà cứ ép nhau. Rồi giờ sao đây?

– Mà thôi chú không cần nói, đi vô phòng để người ta khiêng bàn vào.

Giờ mới để ý là có 2 tên đang khệ nệ ôm 1 bàn làm việc vào trong phòng tôi, chỗ để lão Long chỉ luôn, tôi chỉ có nhiệm vụ đút 2 tay vô túi quần, dựa vào bàn làm việc của mình và… nhìn.

– Rồi được rồi, giờ em làm việc ở đây nhé Trúc, thằng Hải mà ăn hϊếp em thì cứ nói với anh, anh cách chức nó liền, ha ha. – Lão vừa gõ tay lên mặt bàn vừa cười nói với cô ấy rồi cũng không quên lia mắt sang tôi.

Cái gì vậy? Cá nằm trên thớt? Thế mà mấy hôm trước tưởng là lão lo cho tôi làm quá sức cơ đấy, anh em cái kiểu gì thế này?

Từ lúc ông anh bước ta khỏi phòng cho đến 11 giờ, tôi chỉ im lặng mà coi tài liệu mặc kệ cô nàng thư ký không mơ thấy nổi làm cái quái gì. Trốn trách riết có phải là cách không?

– Anh không ăn cơm hả?

– Không!

– Vậy em mua về cho anh ăn nhé.

– Thôi khỏi, tí kêu lão.. kêu bạn mua cho được rồi.

– Nhưng em là thư ký của anh mà.

– ……………….

Chẳng lẽ giờ tôi phán thư ký thì liên quan conme gì đến việc cơm nước chứ? Mà thôi, thích thì chiều, không quan tâm.

Hôm sau cũng lặp lại y như thế, chẳng khác éo gì, cứ hỏi tôi ăn không, và mua luôn hộp cơm gà. Vãi, lại cơm gà? Muốn tôi kì thị gà luôn sao?

Nói thật là chiều thứ 6 hôm đó tôi đã vô cùng hạnh phúc khi nghĩ đến cuối tuần. Về nhà và né khỏi cô ấy. Thật ra tôi không muốn mình tránh né một cách vớ vẩn như vậy, chỉ là không muốn tiếp xúc. Cứ như lòng tôi đã dựng lên 1 bức tường thành quá kiên cố.

Rồi qua 3 ngày đầu tuần, những ngôn từ mà chúng tôi phát ra trong căn phòng ấy chỉ liên quan đến lịch trình và ăn cơm. Cuối cùng thì ẻm cũng hết chịu nổi mà lên “cơn tam bành”.

– Hôm nay tôi có cái hẹn với ông Khiêm bên Sở Đầu tư nhỉ?

– Dạ.. Dạ đúng, vào lúc 3h30.

– Ừ vậy được, vậy tôi đi rồi về luôn. ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US – truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) Cô muốn thì cứ về luôn cũng không sao.

– Dạ.

Từ lúc bắt đầu cuộc đối thoại cho tới kết thúc, tôi chưa một lần nhìn vào Trúc hết, công nhận, tôi có ý chí sắt thép ghê thật.

Rồi thì đi tiếp khách xong, tôi uể oải lái xe về nhà. Vừa lên kế hoạch ngủ 1 giấc rồi dậy nấu đại gói mì cho xong thì thấy một dáng người dựa vào cái xe tai ga khá là quen đứng trước cửa nhà.

[Tin tin]

Trúc giật mình quay lại rồi tươi cười nhìn tôi, bước lại gần xe và gõ nhẹ vào kính ý bảo tôi hạ kính xuống.

– Sao lại ở đây?

– Em đến làm cơm cho anh.

Vãi cả làm cơm, cô ta tưởng cô ta là ai?

– Không cần, tôi ăn rồi.

– Giờ mới 5h thôi, em biết là anh chưa ăn gì mà.

– Khi nãy ăn cùng khách rồi.

Tôi im lặng rồi cho xe tiếp tục lăn bánh vô nhà bỏ mặt cô ấy đang gọi phía sau. Nhưng đúng là lì quá mức khi vẫn cố chạy theo khi tôi vừa bước ra khỏi xe.

– Hay anh lấy cái này tối hâm lại ăn đi, canh súp em vừa nấu nó. Có cơm ở phía dưới luôn. – Vừa nói cô ấy vừa cầm tay tôi rồi dúi cái cà-mên vào.

– Gì đây? Muốn lên làm mẹ tôi?

– ………………..

– Dừng mấy trò này lại đi, tôi không hứng thú.

– Sao anh lại luôn kêu em bằng cô? Trong khi ai trong công ty anh đều gọi là em?

– ………………….

– Tại sao anh lại làm thế? Vừa gặp là đuổi em đi, giờ thì bài trừ em.

– Không phải là bài trừ cô.

– Chứ là gì? – Vãi, có làm gì ẻm đâu mà mắt đỏ hoe vậy?

– Không muốn dính gì tới cô nữa.

Vâng, câu nói hệt như ngòi nổ và tôi nghe được từng tiếng nấc nghẹn ngào.

– Anh…quá đáng lắm.

Nói rồi cô ấy vẫn cứ nhất quyết dí cái cà-mên vào tay tôi rồi quẹt nước mắt chạy nhanh ra ngoài cổng và chạy xe đi. Lần nào cũng vậy, cô ấy luôn đi, bỏ lại mình tôi.

“Anh quá đáng lắm”???

Ngày xưa, em có còn nhớ anh đã nói một câu y hệt thế không?

– Em quá đáng lắm!