Bạn Gái Cũ Làm Thư Ký

Chương 3

Chương 3

Bạn gái cũ làm Thư Ký – CHAP 3

Đã gần 12h đêm, con đường trước nhà tôi được chiếu sáng bởi ánh đèn đường màu vàng đầy huyền ảo (nói đúng hơn là cái bóng đèn rọi sáng cho nhà tôi hư cứ chớp tắt mấy bữa nay mà thợ điện của phường chúng nó éo thèm đến sửa dùm). Và trong khung cảnh lâu lâu có tiếng chó hú văng vẳng đó có 2 người đang trơ ra nhìn nhau, chưa kịp nói lời nào thì… tôi quay xuống ói tiếp.

– Nè khăn giấy đây, anh lau đi.

Nghe mấy tiếng hừ hừ của tôi thì khăn chìa tới tận mặt nhưng chỉ để cách tầm 5cm thôi, tự dưng lòng tôi lại nhói lên một giây.

– Cám ơn em.

– ………………

Nhận khăn từ bàn tay thon nhỏ đó, tôi vẫn đứng quay lưng với người ấy, có cảm giác như tôi muốn lảng tránh, cũng phải, mấy hôm trước mới đá người ta bay ra khỏi công ty một phát đau quá mà.

– Sao.. em biết nhà anh?

– Đi theo anh thôi – Cô ấy vừa cười mỉm chi vừa đưa tay lên vuốt tóc, tay còn lại thì mân mê cái túi xách đang mang.

– Để làm gì?

– Để biết.

– …………

– …………..

Lại rơi vào cái khoảng không vô định, khi xưa cũng vậy, giờ lại càng chẳng có gì để mà nói với nhau. À mà có khác, đó là khi xưa bằng cái tình cảm chân thành nhất, tôi đã cố gắng tìm mọi cách đi vào trái tim người con gái đó, còn bây giờ? Có chết tôi cũng không muốn bước vào thêm bất cứ lần nào nữa.

– Anh sao về trễ vậy? – Cô ấy lên tiếng, phá vỡ sự đi sự im lặng.

– Đi nhậu với bạn.

– Ừa, vậy anh vô nhà ngủ đi, mai đi làm nữa đó. Em về nha.

Dúi một tờ khăn giấy ướt vào tay tôi rồi vẫn nở nụ cười mỉm chi, Trúc vội lái một chiếc xe tay ga dựng gần đó mà chạy thẳng, bỏ lại một thằng dòm theo chẳng biết phải làm gì.

Ừ, tôi luôn yếu lòng, không, phải nói là luôn mềm lòng… trước cô ấy.

Nhưng rồi sau cái đêm ấy, người con gái đó không hề xuất hiện trước nhà tôi thêm bất cứ lần nào nữa, tôi đã nghĩ cô ấy nói dối việc đi theo tôi, vì bởi lẽ cô ấy sẽ không hạ lòng tự trọng của mình đến thế đâu. Vậy nếu suy theo hướng đó thì cô ấy chỉ có thể biết nhờ… lão Long.

Hừ, đúng là thù trong giặc ngoài mà, nối giáo cho giặc hãm hại anh em họ hàng vậy mà coi được.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy thôi chứ tôi cũng không rảnh và rỗi hơi để tra hỏi lão làm gì, công ty thì còn cả đống việc chưa làm, ở đó mà gái với chẳng gú. Với cả gái này cũng không đáng cho tôi quan tâm.

– Vào đi!

– Cái đm, sếp tới mà mày không thèm ngước lên chào à?

– Anh có gì thì nói lẹ đi, tí em ra ngoài gặp khách rồi.

– Khách gì giờ này?

– 2h người ta ra sân bay rồi, em phải coi kỹ lại hợp đồng để qua công ty ổng ký.

– Chăm vãi, có chú anh chẳng sợ gì hết, hê hê.

– Lượn đê, không có gì quan trọng thì để em làm việc.

– …………..

– Lượn đê.

– Mày có nghĩ là sẽ kiếm một em thư ký không?

– Anh bị điên à? Công việc của em thì cần gì thư ký – Tôi vẫn tiếp tục chúi mũi vào mớ tài liệu, tay thì lật lia lịa.

– Thì anh thấy chú mày cũng khổ, với lại mình vừa mở rộng làm ăn với mấy công ty Nhật, giờ giấc không có tùy hứng được.

– Mà nghĩ cũng lạ, sao anh tự dưng liên kết với bên đó làm gì?

– Thì cũng nể mấy đứa bạn giới thiệu thôi mà.

– Người Nhật họ tính toán lắm, tính mấy hôm nữa liên lạc được với thằng bạn em bên Canada thì kí hợp đồng với bên đó ngon hơn nhiều.

– Thôi lỡ rồi, giờ chẳng lẽ hủy hợp đồng. Mà chú phải tuyển thư ký đi, cứ thế này là không được.

– Thì từ từ, chừng nào hết chịu nổi thì em tuyển, giờ em đi đây.

Sao tự dưng lại nhắc tới thư ký? Lúc đó tôi ngây thơ lắm, tưởng lão thật lòng lo cho tôi bệnh. À mà không, nếu lo cho tôi bệnh thì cũng chỉ là sợ khó ăn khó nói với mẹ tôi thôi, chứ lão thì nghĩ được tới thằng em này cũng phúc đức ba đời rồi.

Nói về gia đình tôi một chút.

Kiểu ba mẹ là công nhân viên chức cả, cũng hy vọng vào tôi lắm. Ngoài ra cũng có thằng em trai đầu đá nữa, lì số 1 Việt Nam.

Rồi thì lên cấp 3 tôi phải tự xuống Sài Gòn 1 thân 1 mình đi học ở dưới đó, cũng là cách để tiếp cận với đời sớm hơn, có điều việc đó vô tình đã làm tôi không còn cảm giác đam mê bất cứ cái gì nữa.

Tôi chỉ biết học, học và học. Thế thôi.

Rồi dăm ba mối tình vắt vai, yêu đương nhăng nhít, thề thốt các kiểu. Nhưng rốt cuộc người tôi cần nhất lại bỏ tôi mà đi.

Tôi không hối hận vì ngày đó, vì tôi đã làm hết sức mình rồi, có hối cũng là hối sao mình lại đặt tình cảm lên người không đáng như vậy.

Còn chuyện vì sao không đáng thì từ từ tôi sẽ kể sau nhé.