Hải Sinh Quang đặt bút xuống, mày nhíu lại: “Ý của cha là, Lâm Huyền Nhất có khả năng đã về nhà xin lời khuyên của cậu em trai nhỏ hơn mình những mười tuổi kia? Hoang đường.”
“Trong suốt mấy năm vừa rồi cha đã tìm kiếm mọi khả năng hợp lý, sau khi loại trừ từng cái một cũng chỉ còn lại lý do này. Nếu như suy đoán của cha là thật thì chúng ta sẽ cần phải đề phòng trước.”
Hải Sinh Quang cúi thấp đầu: “Nếu cậu ta thật sự giỏi hơn thì việc con chịu thua không phải là lẽ đương nhiên sao?”
“Tuyệt đối không được. Anh Lâm qua đời, Huyền Nhất mất sớm, đây chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta tiếp quản Hiệp hội Tâm Linh.”
“Chẳng lẽ cha quan tâm danh lợi đến vậy ư?”
“Con không hiểu, việc trở thành người đứng đứng đầu của Hiệp hội Tâm Linh không chỉ nhận được sự tôn kính, ngưỡng mộ của mọi tầng lớp mà còn có thể lấy được chìa khóa mở kho báu của Hiệp hội, nơi cất giấu những bảo vật hiếm lạ được tổ tiên các gia tộc truyền lại. Cha già rồi, tay nghề làm rối ma khó mà tiến bộ nổi, chỉ có thể dựa vào những nguyên liệu quý giá hơn để níu giữ hy vọng mà thôi, đây chính là tâm nguyện của cha.”
“Nên là, cầm lấy cái này.” Hải Đường lấy ra một phong bì cũ ố vàng từ trong ống tay áo. “Đây là một lá thư mượn mạng, bên trên đã đồng ý nhận lấy mười năm tuổi thọ góp nhặt của tổ tiên nhà họ Hải chúng ta. Cha sẽ kiểm tra năng lực của nó trước, nếu con lực bất tòng tâm thì hãy dùng lá thư mượn mạng này làm bùa chú, ép nó phải nhận thua.”
Hải Đường đặt phong thư bùa màu vàng lên bàn của con mình rồi phất tay áo rời đi.
——
Phía sau bàn gỗ tử đàn, Hải Sinh Quang nắm chắc con rối, đầu ngón tay kéo căng sợi tơ, sợi tơ thấm dầu lọt vào tay cậu ta như sợi thép sắc bén cứng cáp, ghìm chặt vào trong cơ thể con rối, sợi tơ xuyên gỗ, máu đỏ rỉ ra tựa như vết thương trên thân thể con người.
Nguyền rủa mà cậu ta tạo ra đã có tác dụng, ngực Lâm Lạc Nhất ứ lại, mặt mày tái xanh, thậm chí ho ra cả một búng máu thâm đen, cậu vội vàng cầm vải che miệng lại, lau sạch khóe môi, mệt mỏi cười khổ: “Anh lợi hại như vậy mà cũng bị anh tôi đánh bại à? Một món hời béo bở như vậy, lẽ nào anh nhường anh ấy?”
“… Cái gì…” Hải Sinh Quang không hiểu cậu đang có ý gì. Người này đang chế nhạo Huyền Nhất, truyền thuyết của Hiệp hội, thiên tài làm rối ma nguyền rủa, năng lực thiên phú trăm năm mới gặp một lần?
Không thể nào, cậu rõ ràng là đang phô trương thanh thế.
Mạch máu dưới gáy Lâm Lạc Nhất như muốn nổ tung, tuy cậu đã đổi tay cầm kim nhưng tay trái lại bất tiện, mấy lần khâu chỉ cậu toàn phải quấn sợi sang đầu ngón tay bên phải khiến kim đâm vào làm chảy máu, cậu chỉ có thể liên tục ngậm đầu ngón tay, tránh cho máu của mình dính lên con rối, tình thế vô cùng khốn đốn và ngặt nghèo.
Hải Sinh Quang nhìn ra sự miễn cưỡng của cậu, thở dài cảm thán: “Trời cao đố kỵ anh tài, hóa ra lại đau đớn thê thảm như kia. Cho dù cậu có tài giỏi đến mức nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật là nhà họ Lâm đã diệt vong, bản thân thì nửa tàn nửa tật. Thân là một người làm rối ma nguyền rủa lại mất đi một cánh tay, không phải là rất đáng thương hay sao?”
Lâm Lạc Nhất thở hổn hển hỏi: “Vậy anh muốn thêm nữa không?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Đấu thêm một lời nguyền nữa, người thua sẽ phải gánh hộ đối phương một kiếp nạn định mệnh, anh dám không…? Nếu không dám thì coi như là chịu thua, thấy sao? Bây giờ anh đi nói với cha mình, năng lực của anh không bằng tôi, cam tâm thua cuộc.”
Hải Sinh Quang cứ ngỡ là bản thân nghe nhầm, hiện tại rõ ràng Lâm Lạc Nhất đã bị dồn vào bước đường cùng, sao lại có thể ngông cuồng tới độ dám đặt ra một vụ cá cược như vậy.
“Cậu điên rồi, kết cục bại trận đã được định đoạt, cậu dựa vào đâu mà muốn đọ sức với tôi?”
“Vậy anh dựa vào đâu mà cảm thấy tôi thật đáng thương? Tôi nói tôi chấp anh một cánh tay cũng chắc chắn hơn được nửa chiêu, tin không?”
Giọng nói đứt quãng của Lâm Lạc Nhất tựa như hòn đá nhỏ bỏ vào giếng sâu, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ gợn sóng hiếu thắng trong lòng Hải Sinh Quang.
“Có gì mà không dám.” Hải Sinh Quang đáp.
Hai người đồng thời đứng dậy, mắt nhìn chằm chằm đối thủ của mình, cả hai đều lấy một cây nến trắng từ trên kệ xuống rồi đặt nó vào trong chén máu loãng, cúi người châm nến trong bát của người kia.
Ngọn lửa bốc cháy chiếu sáng khuôn mặt hai người, ánh lửa u ám lập lòe đầy quỷ dị.
Cuộc đấu dần trở nên nảy lửa hơn, cả hai đều phớt lờ quy tắc bắt đầu so tài, phó hội trưởng Hải lúc này siết chặt nan quạt, muốn nhắc nhở con mình không được để bị tâm cảnh dối lừa, nhưng sau một giây suy nghĩ thì ông ta đã bình tĩnh lại.
Lâm Lạc Nhất đột nhiên cắn đứt đầu sợi chỉ, mặc áo vải vừa khâu lên người rối rồi thắt nút cổ áo lại, cậu cầm một cây kim bạc đâm thẳng vào vị trí trái tim con rối khiến cho cái áo càng thêm cố định, ép chặt vào thân rối.
Hải Sinh Quang cảm thấy ngực mình đau quặn lên, khâu hồn vải trắng thành áo liệm, lại còn dùng phương pháp châm huyệt định xác, âm mưu độc ác của Lâm Lạc Nhất bấy giờ mới dần dần lộ ra, vật liệu cậu chọn mặc dù thông thường nhưng lời nguyền sử dụng lại cực kỳ độc ác, coi mình như xác chết biến thành xác sống để đối phó.
“Cậu học được thứ pháp thuật tà ác này từ chỗ nào?” Hải Sinh Quang chất vấn: “Nghề này của chúng ta kiêng kỵ nhất là bị các loại tà thần dị giáo làm ô nhiễm, báo ứng đã ứng nghiệm trên người cậu nhiều như vậy mà cậu vẫn còn u mê không chịu tỉnh hay sao?”
“Vì cha không chịu dạy tôi nên anh trách việc tôi phải tự đi tìm đọc sách cổ à? Đều là lỗi của ông ấy cả.” Lâm Lạc Nhất nhún vai cười lạnh. “Hối hận cũng đã muộn rồi.” Cậu hếch cằm, nến trắng trong chén vẫn còn đang cháy, cậu tự tay đốt ngọn nến dính máu loãng của mình bằng mỡ cá rồi đưa cho đối phương, cũng đồng nghĩa với việc hoán đổi số kiếp cho nhau vì ban nãy cả hai đều đã thiết lập lời hứa gánh thay người kia một kiếp định mệnh, muốn lật ngược ván cờ này cũng không phải là chuyện bất khả thi.
“Đã lầm đường lạc lối còn muốn hất mặt tự cao, cậu đúng là đồ không thể nói lý.” Phong thư bùa mượn mạng vẫn còn giấu trong tay áo của Hải Sinh Quang, cậu ta vốn không muốn dùng đến chút nào.
Cân nhắc một lúc lâu, cậu ta mím môi đọc thầm câu thần chú ghi trên lá thư bùa đó.
Bước thứ ba của quá trình nguyền rủa, kích hoạt lời nguyền. Xác định cái giá phải trả và kích hoạt nó.
Người Giấy Trương đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: “Tiểu Hải! Dừng lại! Không được phép làm tổn thương đến tính mạng người khác!” Tiếng nói thô ráp vang vọng khắp căn phòng.
Hải Sinh Quang giật mạnh sợi tơ trói quanh người con rối, mạch máu trên mu bàn tay cầm sợi tơ nổi lên hiện màu xanh tím.
Cậu ta mượn mười mười năm tuổi thọ trên lá thư bùa, thực hiện lời nguyền đoạt mạng Thiên La Võng, ý định làm Lâm Lạc Nhất chia năm xẻ bảy chết ngay tại chỗ.
“Xin cậu hãy nhận thua… Coi như tôi cầu xin cậu, nhanh lên.” Hải Sinh Quang cắn răng bức bách nói.
Bả vai Lâm Lạc Nhất run run, nhìn kỹ lại thì thấy cậu đang cười, điệu cười dần dần to hơn.
Cậu nhặt sợi chỉ đỏ mà mình vừa chọn lên, quấn nó quanh người con rối.
Lâm Lạc Nhất lấy đầu ngón tay dính máu vạch lên mặt mình vài đường ngang dọc, cậu lấy mặt dây chuyền chìa khóa đeo ở cổ ra, dùng sức ấn vào gáy mình ấn vặn thật mạnh.
Máu thịt bị dây cót bằng bạc vặn chuyển, hai mắt Lâm Lạc Nhất đột nhiên mất đi tiêu cự, sau khi ngẩng đầu lên đồng tử cậu đã bị một màu xanh như nấm mốc ăn mòn, tóc tai tán loạn, toàn thân tỏa ra một loại năng lượng hắc ám đầy điên cuồng, giống như hoàn toàn biến thành người khác.
Bà Tôn nhận ra cậu đang triển khai hành vi trông giống xuất mã bèn cuống quít đứng dậy nhìn quanh trước mặt: “Đứa nhóc này đã mời bề trên nào vậy?!”
Sợi chỉ đỏ trong tay Lâm Lạc Nhất dần dần biến thành màu vàng kim, nó tựa như có sự sống riêng mà vươn ra quấn lấy cả cổ tay cậu lẫn Hải Sinh Quang, nối hai người lại với nhau, ở chính giữa là con rối bị áo liệm màu trắng bọc lại, lộ ra gương mặt mơ hồ.
Hải Sinh Quang không cam lòng để cậu xoay chuyển thế cục như vậy, hạ quyết tâm khai triển chú thuật đoạt mạng.
Lại nghe thấy một tiếng hét đầy đau đớn vang lên bên tai, là cha đang gào thét: “Tiểu Hải! Dừng lại! Không được kích hoạt! Con sẽ chết!”
Hải Sinh Quang bừng tỉnh, nhìn thấy nụ cười quái dị của Lâm Lạc Nhất, cậu dùng tay trái giơ cao dao khắc, dí xuống một nhát vào lòng bàn tay phải, vết thương từ từ rỉ ra thành một vệt máu dài.
Đồng thời Hải Sinh Quang cũng cảm thấy tay phải của mình đau nhói, cậu ta cúi xuống nhìn, một vệt máu y hệt chẳng biết đã xuất hiện trong lòng bàn tay từ khi nào.
“Hiến mệnh đồng quy…”
(Hy sinh tính mạng sống chết cùng nhau)