Error: Không Đáng Kể

Quyển 0 - Chương 4.1: Nhường

Bản thân Lâm Lạc Nhất cũng không quá thoải mái là bao, trình độ đối phương rõ ràng không phải tay mơ, vào lúc Hải Sinh Quang nhúng con rối vào trong nước, l*иg ngực cậu như thắt lại, chỉ có thể cắn răng lặng lẽ chịu đựng để giữ bình tĩnh.

Sau khi luyện hồn xong, Lâm Lạc Nhất vớt con rối ra từ trong chén nước, cầm vải trắng lau khô bề ngoài bị ướt, phần mặt gỗ bị thấm tơ máu khiến cho màu sắc trở nên đậm hơn không ít.

Bước thứ hai là làm phép.

Bước này sẽ quyết định mức độ và loại bùa chú mình muốn sử dụng, cho dù là muốn người kia gặp vận phải may hay va vào vận rủi, trúng giải độc đắc hoặc chết ngắc đột ngột, tất cả đều được thực hiện chỉ trong một suy nghĩ đối với nguyền sư.

Muốn lời nguyền đạt được hiệu quả mạnh mẽ thì cái giá mà nguyền sư phải trả là rất lớn.

Nguyền sư cấp thấp chỉ dám thực hiện một vài lời nguyền yếu ớt, chẳng hạn như ra đường may mắn va phải mấy anh chị xinh trai đẹp gái, được người khác khen ngợi, hoặc ngược lại xui xẻo thì ăn nhầm đồ mốc, dẫm trúng phân chó khi ra đường linh tinh.

Việc tác dụng của lời nguyền càng mạnh đồng nghĩa với việc độ khó của nó càng lớn, thế nên rất hiếm người dám hạ chú những lời nguyền có hiệu quả tức thì như vậy, nếu làm không cẩn thận dễ mất mạng như chơi.

Trong số tóc, máu, nước bọt cùng đồ dùng cá nhân, Hải Sinh Quang đã lựa chọn tóc của Lâm Lạc Nhất và buộc nó lại bằng sợi chỉ nhỏ ra phía sau con rối.

Mà Lâm Lạc Nhất đầu tiên cầm kéo từ trong giỏ lên, cắt mảnh vải vừa dùng để lau khô ban nãy thành hình dáng một cái áo.

Tiếp theo cậu đeo cái đê* bạc lên ngón giữa, xoắn chỉ xỏ kim vá các mảnh vải lại với nhau, cách khâu của cậu rất đặc biệt, tại khe hở của các đường nối chỉ hiện ra một loạt đường may gọn gàng, thường cách một khoảng cậu sẽ đổi cách khâu một lần, cuối cùng đầu sợi chỉ được buộc chặt kéo thật căng, mảnh vải bị vá không một kẽ hở, các mũi khâu bị giấu ở bên trong, nhìn qua không khác gì quần áo bình thường.

*Cái đê: dùng để bảo vệ và để đẩy kim khi khâu vá.

Ông già có khuôn mặt hiền hòa mới bênh cậu ban nãy gật gù vuốt râu, từ tốn nhận xét: “Phương pháp khâu hồn. Nhóc con này thật sự biết rất nhiều.”

Nghề của ông ta là “Khâu hồn”, ý hiểu như tên, là thợ may thổi hồn vào kim chỉ, thông qua đường kim mũi chỉ để đưa sức mạnh dị thường vào quần áo.

“Ai bảo mẹ cậu ta là con gái thứ hai nhà họ Ngô nổi tiếng với nghề khâu hồn cơ chứ?” Hoàng Bách Thông gãi mũi: “Ông Vương, ông già đến hồ đồ rồi, trận đấu pháp của tổ tiên hai nhà mấy người năm đó ông quên rồi sao, hồi đó biết bao đồng nghiệp hốt hoảng thay.”

“Lão đây đương nhiên rõ ràng hơn ai hết.” Ông cụ Vương vuốt râu cười nói: “Nhưng rất hiếm người có tài năng bẩm sinh với phương pháp khâu hồn, tất cả đều là do công sức rèn luyện mà thành, càng tập thì càng quen, cậu Lâm này tuy một bên tay bất tiện nhưng vẫn may vá thành thạo, có thể nhìn ra được thằng bé đã phải luyện tập vất vả như nào.”

“Ông cụ, ông có nhìn ra cậu ta là đang khâu bùa chú nào không?

“Chú loạn tâm. Là một phương pháp dùng kim có độ khó tầm trung, hiệu quả không mạnh, chỉ có tác dụng làm rối lọan tinh thần đối phương mà thôi.”

Âm thanh nói chuyện bên bàn gỗ dần trở nên im lặng, lúc này cuộc đối đầu vẫn còn đang tiếp diễn.

Hải Sinh Quang đổ dầu xương vào chén rồi kéo sợi tơ qua cho nó dính đầy dầu xương mang mùi tanh.

Sau đó cậu ta dùng sợi tơ dính dầu trói con rối lại, đồng thời quấn sợi tơ vào năm ngón tay mình, mở rộng lòng bàn tay và siết lại thật chặt để con rối nhỏ bị mắc kẹt ở giữa.

Tay phải của Lâm Lạc Nhất bắt đầu trở nên mất khống chế, cảm giác như bị dính nước đường vậy, cậu cưỡng ép chống cự lại sức mạnh tà ác, tốc độ dùng kim khâu dần chậm lại, sức lực ở đầu ngón tay nhanh chóng cạn kiệt, đau nhức không thôi, cậu bị ép phải đổi tay, tay trái gốm sứ cầm lấy kim bạc tiếp tục khâu vải.

Tay giả mặc dù không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt, khó mà điều khiển được những đồ vật nhỏ bé.

Hải Sinh Quang nhìn cậu chằm chằm, cuộc trò chuyện với cha mình tối ngày hôm qua cứ hiện lên, không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cậu ta.

“Tiểu Hải, con đã chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai gặp Lâm Lạc Nhất chưa?”

Cha hiếm khi chủ động bước vào phòng cậu ta, trong ký ức hồi còn bé của Hải Sinh Quang, thứ mà hai tay cha thường nâng niu bồng bế là những con rối cầu kỳ, chứ không phải là cậu ta.

“Có cần đặc biệt chuẩn bị trước gì không ạ?” Hải Sinh Quang ngồi trước mặt bàn, viết viết vẽ vẽ vào trong sổ: “Khổ luyện nhiều năm, hiện tại năng lực nguyền rủa của con cũng chẳng thua kém gì anh Huyền Nhất, có lẽ không yếu kém đến mức ngay cả em trai anh ấy cũng không bằng.”

“Đừng nên khinh địch.” Cha vỗ vai cậu ta từ phía sau, thở dài nói: “Hôm qua cha nhờ Nhĩ Mộc Lam bói quẻ, quẻ tượng Thiên Lôi Vô Vọng, nói rằng, chim bay lỡ dịp kẹt trong lòng, xoè cánh chẳng thể bay, chỉ nên an phận thủ thường, tham vọng cao xa chỉ chuốc lấy thất bại. Quẻ xấu nhất.”

“Cả bác Lâm và anh Huyền Nhất đều đã lần lượt bị gϊếŧ hại, ghế ngồi chủ tọa của Hiệp hội Tâm Linh càng không thể bị bỏ trống được, việc cha lên thay thế không phải là lẽ đương nhiên sao?”

“Thế nhưng vẫn còn tồn tại một Lâm Lạc Nhất. Không đời nào thằng nhóc đó chịu chắp tay nhường lại vị trí chủ tọa cho cha, nếu không thì nó quá nhu nhược, mà nhà họ Lâm thì không bao giờ sinh ra một đứa trẻ như vậy.”

“Từ lúc còn bé Lâm Lạc Nhất đã bị loại trừ khỏi chuyện làm ăn của gia tộc. Hơn nữa cậu ta được gửi đi học bên ngoài và cũng không sống chung với bố mẹ mình, bản thân chỉ là người thường mà thôi. Xin cha đừng quá lo lắng.”

“Được vậy đã tốt. Mấy năm này cha vẫn luôn cất giấu một mối nghi trong lòng, không tài nào xóa đi nổi.” Hải Đường sờ cằm nhớ lại: “Có một lần gia đình chúng ta nhận một công việc gấp rút là chế tác một bộ rối diễn múa, vị khách hàng đó yêu cầu làm rối múa ba lê, thế nhưng nhà chúng ta lại chỉ từng làm rối hí kịch, không hiểu rõ lắm về mấy điệu nhảy của nước ngoài, vậy nên cha đã đến tìm anh Lâm xin lời khuyên.”

“Thế nhưng khi ấy anh Lâm lại đi vắng, chỉ có thể gọi Huyền Nhất tới nhà chúng ta xem thử. Sau khi Lâm Huyền Nhất đến đây, mày mò một lát vẫn không có cách nào tìm ra được cử chỉ phù hợp nhất, thằng bé nói với cha rằng đợi nó trở về thỉnh giáo một vị cao thủ, nhất định tối nay sẽ đưa ra một câu trả lời chắc chắn rồi rời đi.”

“Thằng bé đi khoảng một giờ, lúc trở lại thế mà thực sự có câu trả lời quyết đoán, sau khi điều chỉnh, con rối múa ba lê quả nhiên trở nên linh động dị thường, động tác nhảy múa mềm mại tới mức có thể so ngang vũ công thạo nghề.”

“Nếu anh Lâm vắng nhà lúc đấy thì chắc chắn không thể nào chỉ điểm cho thằng bé được, vậy rốt cuộc là nó đã xin chỉ dẫn của ai?”