Lâm Lạc Nhất muốn kéo anh đi cùng để tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Chỉ cần nhìn vào sự sắp xếp các ký tự dòng họ trên cánh cửa chính là có thể nhận ra gia tộc có địa vị cao nhất tại nơi này là nhà họ Lâm, tất cả là nhờ vào công lao của Đại sư Lâm. Việc một đứa con út như cậu vội vàng kế thừa gia nghiệp khiến chỗ đứng của gia tộc họ Lâm tại Hiệp hội Tâm Linh bị giảm sút là điều khó mà tránh khỏi.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị đầy đủ cho ngày hôm nay, thậm chí cậu còn dụng tâm… Đặt hẳn một đôi chân giả mới nhưng cậu lại không thể dập tắt sự sợ hãi đang từ từ dâng lên trong lòng.
Hàng trăm ngọn nến to lớn màu trắng được thắp sáng dọc hai bên hành lang tỏa ra mùi hương liệu, sau khi đi qua mấy căn phòng xem bói với nhiều phong cách khác nhau, cả hai nhìn thấy các thầy bói mặc những trang phục kì dị đang sắp xếp, phân loại các bộ bài tarot và con lắc, nghe thấy hành lang truyền tới tiếng động, họ ngẩng đầu lên, vào lúc thấy Lâm Lạc Nhất tất cả đều không hẹn mà cùng liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Một thầy phù thủy đi chân trần, tóc dài, nhảy múa đi qua trước mặt Lâm Lạc Nhất, hai tay chắp trước ngực, hốc mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cổ của ông ta có thể lắc qua lắc lại như con rắn, đột nhiên, cổ ông ta xoay 180 độ, dùng mặt sau đầu mang mặt nạ biểu tượng để tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc Nhất.
Bầu không khí khó hiểu khi trở thành tâm điểm chú ý này khiến Lâm Lạc Nhất có chút bối rối.
Một nữ thầy bói đội khăn trùm đầu có đôi mắt màu xanh nhướng mày: “Hôm nay các thành viên không được phép xem bói. Cậu là vị khách duy nhất đấy à?”
Lâm Lạc Nhất có chút khó hiểu, nhưng khi cậu hỏi lại, nữ thầy bói không trả lời nữa mà tiếp tục sắp xếp các lá bài trên tay.
Lại đi vòng qua mấy ngôi đạo tràng nối liền nhau, treo đầy phù giấy, các thầy bói mặc đạo bào dựa vào ghế dài uống rượu, nhìn Linh Lạc Nhất rồi thở dài.
“Bình thường ở Hiệp hội Tâm Linh không có nhiều người tụ tập như vậy.” Tiểu Lâm thấp giọng lẩm bẩm.
"Nếu sợ thì đi về." Fanta nói: "Sao không đổi nghề làm búp bê BJD đi? Khuôn mặt của cậu rất phù hợp để làm khuôn mẫu."
"Nhưng giờ chúng ta đã ở đây... Hiệp hội Tâm linh có tổng tám vị quản sự, không biết hôm nay sẽ gặp được mấy người, dù sao bình thường bọn họ cũng đều vướng việc việc trời nam đất bắc, chỉ có phó quản sự là thường xuyên có mặt ở đây thôi. Nếu chỉ có hai, ba người bọn họ thì có lẽ em có thể miễn cưỡng ứng phó.”
"Đừng nghĩ nhiều quá, có thể còn nhiều hơn thế nữa."
"... Anh có nghĩ họ thực sự sẽ gây khó khăn cho một người khuyết tật như em không?"
"Không phải cậu biết rõ câu trả lời rồi sao."
Lâm Lạc Nhất đầy mặt đau khổ ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhưng bước chân về phía trước không hề dừng lại.
Khi lên gác xép, dần dần có thể nghe thấy máy đĩa than đang phát nhạc nhẹ nhàng.
Lâm Lạc Nhất và Fanta sóng vai đi lên cầu thang, Fanta không chút do dự bước đi nhanh về phía trước, Lâm Lạc Nhất lại có vẻ hơi chậm lại, đầu ngón tay xoay vòng những viên tràng hạt đã rịn mồ hôi lạnh, trong lòng đầy lo lắng, căng thẳng đến mức môi cắn chặt đầy dấu răng, quên mất cả cơn đau từ chân giả.
Cuối cùng họ cũng tìm thấy một cánh cửa thạch anh tím độc đáo với các biểu tượng chiêm tinh có kích thước khác nhau được khắc trên đó.
Lâm Lạc Nhất đứng im lặng trước cửa hơn mười giây, sau đó đột nhiên giơ tay lên, gõ cửa hai cái rồi bước vào. Vừa vào cửa, cậu như biến thành một người khác - Khuôn mặt vẫn bình thường, dáng đứng thẳng tắp, thậm chí khí chất cũng trở nên lười biếng và thong dong.
Căn phòng cực kỳ rộng rãi, có một chiếc bàn dài hình chữ nhật ở giữa, trên đó có trải khăn trải bàn bằng lụa tự nhiên.
Có tổng cộng tám vị bí ẩn ngồi theo thứ tự tại bàn, ăn mặc theo phong cách khác nhau, người thì mặc trường sam Trung Quốc, người thì khoác áo choàng mũ trùm, người thì diện trang phục Miêu Cương, bởi vì cái bàn rất rất nên ai cũng ngồi cách xa nhau.
Tất cả tám vị quản sự đều có mặt đông đủ, cảnh tượng hoành tráng này không khỏi khiến Lâm Lạc Nhất bị sốc.
Nhìn thấy Tiểu Lâm xuất hiện tại cửa ra vào, tất cả mọi người trong phòng đều sửng sốt trong giây lát, mặc dù không ai nhận ra khuôn mặt này nhưng tất cả đều cảm thấy quen mắt.
Ghế chủ tọa của chiếc bàn dài để trống, ghế đầu tiên bên trái là một ông chú đội mũ quả dưa, đeo kính tròn nhỏ, khoảng năm mươi tuổi, dáng người gầy, cầm chiếc quạt có mặt ngọc bích phe phẩy, trên vạt áo thêu một nhánh hoa hải đường
Người này tên là Hải Đường, được mệnh danh là Liễm Quang Thánh Thủ, ông ta cũng rất giỏi làm con rối và là phó hội trưởng của Hiệp hội Tâm Linh. Chỉ có mình ông ta là không tỏ ra kinh ngạc khi thấy Tiểu Lâm đến.
Lâm Lạc Nhất thay xong bộ trang phục tơ lụa chỉnh tề, còn làm bộ làm tịch cầm một chuỗi vòng tay trầm hương, đuôi tóc buộc gọn, cậu ngồi trên xe lăn còn Fanta đẩy xe, cả hai đi theo con đường mà cậu chỉ.
Điểm đến không xa. Sau khi đi bộ khoảng mười phút, họ thấy một cây cột điện dán đầy quảng cáo nhỏ và thông báo tìm người, bên cạnh cột điện là một kho hàng cũ tạm bợ bị bỏ hoang trông vô cùng cũ kĩ.
Sau khi rẽ vào một hẻm nhỏ không người, quanh đi quẩn lại vài vòng vẫn gặp phải cột điện dán đầy quảng cáo khiến Fanta tin chắc rằng bọn họ đã gặp phải quỷ đả tường.
"Cậu có thực sự biết đường không vậy?" Fanta hỏi.
“Yên tâm, đi thôi.” Lâm Lạc Nhất dùng tay trái khớp gốm lần lượt tính toán, tay phải lần lượt đẩy từng viên hương trầm, khi đẩy đến viên cuối cùng, cậu nói: “Đến rồi.”
Vẫn là cột điện quen thuộc, nhưng cánh cửa gỗ đổ nát của nhà kho bỏ hoang bên cạnh đã thay đổi rất nhiều, ở chính giữa có một cơ quan hình tròn khắc chữ, được tô vàng.
Đó là chữ “Lâm” kiểu tiểu triện, xung quanh còn có một vòng tám ký tự nhỏ hơn, đều là họ hoặc mã số, tất cả đều là kiểu tiểu triện.
Lâm Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, dùng ngón tay đã cắn đứt trước đó chạm vào họ của mình, máu còn lại được hấp thụ, cơ quan bắt đầu chuyển động, vòng trong và vòng ngoài quay đều, cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một hành lang u tối.
"Đây là Hiệp hội Tâm Linh sao?" Fanta liếc mắt nhìn cậu, hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của đứa trẻ này.
Lâm Lạc Nhất muốn kéo anh đi cùng để tiếp thêm dũng khí cho cậu.
Chỉ cần nhìn vào sự sắp xếp các ký tự dòng họ trên cánh cửa chính là có thể nhận ra gia tộc có địa vị cao nhất tại nơi này là nhà họ Lâm, tất cả là nhờ vào công lao của Đại sư Lâm. Việc một đứa con út như cậu vội vàng kế thừa gia nghiệp khiến chỗ đứng của gia tộc họ Lâm tại Hiệp hội Tâm Linh bị giảm sút là điều khó mà tránh khỏi.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị đầy đủ cho ngày hôm nay, thậm chí cậu còn dụng tâm… Đặt hẳn một đôi chân giả mới nhưng cậu lại không thể dập tắt sự sợ hãi đang từ từ dâng lên trong lòng.
Hàng trăm ngọn nến to lớn màu trắng được thắp sáng dọc hai bên hành lang tỏa ra mùi hương liệu, sau khi đi qua mấy căn phòng xem bói với nhiều phong cách khác nhau, cả hai nhìn thấy các thầy bói mặc những trang phục kì dị đang sắp xếp, phân loại các bộ bài tarot và con lắc, nghe thấy hành lang truyền tới tiếng động, họ ngẩng đầu lên, vào lúc thấy Lâm Lạc Nhất tất cả đều không hẹn mà cùng liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Một thầy phù thủy đi chân trần, tóc dài, nhảy múa đi qua trước mặt Lâm Lạc Nhất, hai tay chắp trước ngực, hốc mắt đen sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cổ của ông ta có thể lắc qua lắc lại như con rắn, đột nhiên, cổ ông ta xoay 180 độ, dùng mặt sau đầu mang mặt nạ biểu tượng để tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc Nhất.
Bầu không khí khó hiểu khi trở thành tâm điểm chú ý này khiến Lâm Lạc Nhất có chút bối rối.