Lâm Lạc Nhất chống tay đứng dậy lần nữa, cẩn thận ngồi trở lại trên xe lăn. Lúc này, cậu nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, cảm giác giống người mà không giống người lại biến mất, Lâm Lạc Nhất không cảm nhận thấy có chút tử khí nào trên người anh, trước mặt chỉ là một người sống bình thường.
Cậu giơ tay lau đi bùa chú trừ tà đỏ như máu trên mặt Fanta, cười khổ nói: "Xin lỗi, hiểu lầm rồi."
Fanta thì thầm một câu thần chú, tất cả thực vật xung quanh Tiểu Lâm đều co lại và chìm xuống đất.
"Anh là Pháp sư có năng lực điều khiển thực vật hả? Quả nhiên rất thích hợp để làm việc tại cửa hàng đồ gỗ kia.” Tiểu Lâm hỏi.
"Pháp sư?" Fanta nhìn quần áo của mình như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, rồi nói: "Được thôi."
Lâm Lạc Nhất không thể chờ đợi để chiêm ngưỡng đôi chân giả mới này, chúng được kết nối với đôi chân của cậu một cách hoàn hảo, gỗ được chọn là loại gỗ bị sét đánh tốt nhất, bề mặt vẫn có thể thấy một số dấu vết bị cháy, Lâm Lạc Nhất cúi người lắng nghe tiếng động nhỏ bên trong đôi chân, chỉ cần nghe tiếng vang là có thể phán đoán các bộ phận bên trong đã được mài giũa tinh xảo đến mức nào.
Lâm Lạc Nhất sử dụng hết mọi kiến thức của mình để kiểm tra hàng, sự thật chứng minh đôi chân giả này có chất lượng quá mức hoàn hảo, tuyệt vời đến nỗi ngay cả một câu soi mói mặc cả cậu cũng không thể thốt ra nổi.
Hơn nữa gỗ sét đánh là loại gỗ lấy từ cây bị sét đánh tự nhiên thiêu rụi, được mệnh danh là pháp vật có thể trừ tà đuổi ma, thế nhưng hiện tại tình trạng túi tiền Tiểu Lâm còn sạch sẽ hơn mặt cậu nhiều, mặc dù yêu thích tới độ không muốn buông tay nhưng cậu cũng không dám mộng mơ yêu cầu loại vật liệu tốt được như này.
“Lúc đầu tôi và ông chủ đã thỏa thuận dùng gỗ đào bình thường, các anh tự ý thay bằng chất liệu cao cấp, số tiền dư ra tôi không đủ khả năng chi trả. Nói thật, tôi không nhận ra loại gỗ các anh dùng là loại cây gì, các anh lấy ở đâu ra vậy?”
"Gỗ sét đánh, từ cây Thủy Hành, cậu chưa thấy thì cũng bình thường thôi.” Fanta khá rộng lượng, không so đo với loại ếch ngồi đáy giếng, “Cậu không có tiền thật sao? Ta nghe nói thuật làm rối ma của nhà họ Lâm cũng khá nổi tiếng, sao chủ cửa hàng lại túng thiếu đến mức này?”
"Tôi và bố mẹ đã nhiều năm không sống cùng nhau, cũng rất ít khi liên lạc. Họ ra đi đột ngột, tôi cũng không rõ tiền của họ giấu ở đâu.” Lâm Lạc Nhất chỉ vào một tờ giấy lụa treo trên tường. "Tôi vẫn chưa phải là chủ cửa tiệm đâu, nhìn đi, giấy phép kinh doanh vẫn ghi tên ba tôi, tôi phải đi đổi giấy phép mới ở Hiệp hội Tâm Linh thì mới tiếp tục kinh doanh cửa tiệm được."
Lâm Lạc Nhất ngẩng mặt lên, hai tay chắp lại, ngồi trên xe lăn với vẻ mặt thành khẩn cầu xin Fanta: "Anh cho tôi thêm thời gian đi, khi nào tôi kiếm được tiền sẽ trả lại cho anh."
Fanta lật từng tờ đơn hàng bị trả lại trên bàn rồi chậm rãi hỏi: "Thế cậu định kiếm tiền kiểu gì?"
“Đúng, các khách hàng cũ chỉ công nhận tay nghề cha em, họ nói trừ khi em làm được con rối mạnh gấp mười lần lần ông ấy thì mới chịu mua. Cơ mà mạnh gấp mười lần kiểu gì cơ chứ? Làm một con rối hoa đào như vậy thu hút 180 tình duyên, đưa cho khách hàng để họ debut trở thành ngôi sao tại chỗ hay gì?”
"Vậy tay nghề của cậu so với ba cậu thế nào?"
"Hừ, khá hơn một chút." Nói đến đây, Lâm Lạc Nhất dựa vào lưng xe lăn, hai tay chống lên tay vịn, nhíu mày: "Mấy ông già đó không biết nhìn hàng, tôi không so đo. Thật ra ngay cả ba tôi cũng không công nhận tôi, ba mẹ đặt tên anh trai tôi là "Huyền Nhất", gửi gắm kỳ vọng lớn, tất cả tâm huyết và ánh mắt đều dồn vào anh ấy. Rõ ràng là không có ý định để tôi kế thừa gia nghiệp, tôi chỉ có thể ngày đêm nghiên cứu sách cổ tự học. Tiếc là số phận trêu ngươi, gia đình Lâm giờ chỉ còn tôi, đứa con độc nhất thiếu tay thiếu chân.”
Thiếu tay thiếu chân?
Chỉ đến lúc đó Fanta mới nhận ra rằng bàn tay trái của cậu cũng là tay giả.
Bắt đầu từ giữa cẳng tay, toàn bộ bàn tay trái được làm bằng gốm nung, các khớp hình cầu kết nối với năm ngón tay sứ thon dài, trắng muốt một cách khéo léo và tinh tế.
Gia tộc Lâm đã nghiên cứu nghề chế tác con rối qua nhiều thế hệ, vậy nên các bộ phận mà họ tạo ra từ bản vẽ cũng có thể điều khiển được theo ý muốn giống như máu thịt trời sinh vậy.
"Nếu anh tin tôi, để tôi mở một tấm thẻ." Lâm Lạc Nhất liếc nhìn chiếc chuông gió khách ở ngoài cửa. "Chín tiếng là có thù, ba tiếng là có cầu. Anh có chuyện cầu, nói tôi nghe thử?”
Fanta không vòng vo mà nói thẳng mục đích của mình: "Tà linh quấn thân, cậu diệt được không? À, có thể sẽ cần cậu phải đến tận nơi để giải quyết.”
Lâm Lạc Nhất giơ hai tay lên gãi mạnh tóc.
Loại công việc này không nằm trong phạm vi kinh doanh của cửa hàng làm rối.
Có rất nhiều nghề nghiệp liên quan đến linh hồn, tốt nhất là giữ mình yên ổn, kiêng kỵ làm việc gì cũng đυ.ng đến linh, vì sẽ hao tổn dương thọ. Nói theo cách hiện đại, nghề này không có thanh năng lượng thì sẽ hao thanh máu, hao hết thanh máu thì người cũng chẳng còn.
"Để tôi giới thiệu cho anh một người, Tiên xuất mã Tôn Đạo Mạc. Bà ta có hẳn một đường khẩu Tiên gia bốn xà tám cột chính thống. Nếu muốn trừ tà thì anh nên đi mời bà ta, chỉ cần đi tàu điện cao tốc về hướng bắc tới ga cuối cùng là đến nơi. Những người làm rối ma bọn tôi là nguyền sư, rất hiếm khi chủ động gặp ma.”
"Không được, ta đến gặp cậu vì chỉ có cậu mới có thể giúp ta. Lời tiên tri đã nói với ta như vậy." Fanta giơ đầu ngón tay lên, từ khe hở trên mặt quầy gỗ, một nhánh dây leo mảnh mai chen ra, nhanh chóng lớn lên, quấn quanh không khí, cuối cùng vẽ ra khuôn mặt của Lâm Lạc Nhất, trong chớp mắt nở ra hoa.
"Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sẽ có phần thưởng hậu hĩnh. Cậu cần gỗ tốt để làm rối ma đúng không? Mấy thứ như vậy ta búng tay một cái cũng có thể lấy ra cho cậu.”
Khi Lâm Lạc Nhất cảm thấy người này nhất định là Pháp sư cấp cao, không những không dám coi thường mà còn có vài phần tin tưởng anh.
"Được rồi, nếu chúng ta có duyên với nhau như vậy thì em sẽ cân nhắc một chút. Được rồi, anh cùng em đi đổi giấy phép kinh doanh đi. Không có nó thì em không thể giúp anh được."
"Khi nào đi?"
"Bây giờ."
——
Lâm Lạc Nhất thay xong bộ trang phục tơ lụa chỉnh tề, còn làm bộ làm tịch cầm một chuỗi vòng tay trầm hương, đuôi tóc buộc gọn, cậu ngồi trên xe lăn còn Fanta đẩy xe, cả hai đi theo con đường mà cậu chỉ.
Điểm đến không xa. Sau khi đi bộ khoảng mười phút, họ thấy một cây cột điện dán đầy quảng cáo nhỏ và thông báo tìm người, bên cạnh cột điện là một kho hàng cũ tạm bợ bị bỏ hoang trông vô cùng cũ kĩ.
Sau khi rẽ vào một hẻm nhỏ không người, quanh đi quẩn lại vài vòng vẫn gặp phải cột điện dán đầy quảng cáo khiến Fanta tin chắc rằng bọn họ đã gặp phải quỷ đả tường.
"Cậu có thực sự biết đường không vậy?" Fanta hỏi.
“Yên tâm, đi thôi.” Lâm Lạc Nhất dùng tay trái khớp gốm lần lượt tính toán, tay phải lần lượt đẩy từng viên hương trầm, khi đẩy đến viên cuối cùng, cậu nói: “Đến rồi.”
Vẫn là cột điện quen thuộc, nhưng cánh cửa gỗ đổ nát của nhà kho bỏ hoang bên cạnh đã thay đổi rất nhiều, ở chính giữa có một cơ quan hình tròn khắc chữ, được tô vàng.
Đó là chữ “Lâm” kiểu tiểu triện, xung quanh còn có một vòng tám ký tự nhỏ hơn, đều là họ hoặc mã số, tất cả đều là kiểu tiểu triện.
Lâm Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, dùng ngón tay đã cắn đứt trước đó chạm vào họ của mình, máu còn lại được hấp thụ, cơ quan bắt đầu chuyển động, vòng trong và vòng ngoài quay đều, cửa đá từ từ mở ra, lộ ra một hành lang u tối.
"Đây là Hiệp hội Tâm Linh sao?" Fanta liếc mắt nhìn cậu, hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của đứa trẻ này.