“Tỉnh lại đi, Phú Sát Lang Hoa. Hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng,” Hải Lan tự nhủ trong lòng.
Trở lại cung, Hải Lan đi gặp Cao Quý phi hành lễ.
Kiếp trước, nàng chỉ biết lẩn tránh mọi thứ, đến mức không buồn hành lễ tử tế với một chủ vị trong cung. Lại còn ngày ngày tìm Như Ý để tâm sự, trách gì Cao Quý phi chẳng ghét nàng đến tận xương tủy.
Nhưng đời này, nàng không muốn lặp lại sai lầm ngu xuẩn đó nữa.
Nghĩ vậy, Hải Lan mang theo túi hương tự tay thêu, đến thỉnh an Cao Quý phi rồi nhanh chóng quay về chỗ ở của mình.
Nơi ở hiện tại đúng là quá tồi tàn, nhưng Hải Lan cắn răng chịu đựng.
Ở bên kia, Cao Quý phi ném thẳng túi hương xuống đất, giọng đầy khinh miệt:
“Cái thứ hôi hám gì đây, mà cũng dám đem đến tặng bổn cung?”
Cung nữ Mạt Tâm đứng bên vội vàng khuyên nhủ:
“Nương nương, hà tất phải nổi giận. Nàng ta chẳng qua chỉ là một Thường Tại nho nhỏ. Chiếc túi hương này được làm từ gấm Tứ Xuyên thượng hạng, chắc hẳn là vật mới được Hoàng hậu nương nương ban thưởng. Hải Thường Tại vừa nhận được đã lập tức dâng lên. Tay nghề thêu thùa của nàng cũng rất tinh xảo. Xin nương nương đừng giận.”
Cao Quý phi cầm túi hương lên nhìn kỹ, quả thực đúng như lời Mạt Tâm nói. Nhưng nàng vẫn không kìm được cảm giác khó chịu, nói với giọng khinh khỉnh:
“Chỉ cần nhìn thấy nàng ta suốt ngày lén lút qua lại với Nhàn Phi là ta đã thấy ghê tởm rồi.”
Mạt Tâm tiếp tục khuyên nhủ:
“Nương nương, nàng ta đâu thể vượt mặt ngài được. Trước mắt, nàng ta vẫn muốn lấy lòng ngài. Ngài cứ mở một mắt, nhắm một mắt là được, đừng để tâm đến nàng ta làm gì.”
Cao Hi Nguyệt thật dễ dỗ, mấy ngày nay không còn làm khó Hải Lan.
Hải Lan vẫn kiên trì mỗi ngày mang đồ thêu, điểm tâm đến tặng, không quên đến thỉnh an.
Câu nói "duỗi tay không đánh người cười" quả nhiên đúng. Hải Lan khen ngợi hết lời, nào là "trong hậu cung không ai sánh được với nhan sắc của nương nương", rồi cả "kỹ thuật đàn tỳ bà của nương nương xứng đáng là bậc thầy quốc gia".
Ban đầu, Cao Quý phi ngoài mặt vẫn khó chịu, nhưng dần dần cũng để lộ chút thái độ dịu dàng hơn.
Nhờ vậy, chỗ ở của Hải Lan cũng được cải thiện. Từ gian phòng hẻo lánh và xuống cấp nhất, nàng được chuyển đến Đông Trắc điện tốt hơn hẳn.
Để tỏ lòng biết ơn, Hải Lan suốt đêm thêu gấp một đôi găng tay, đích thân mang đến cảm tạ Cao Hi Nguyệt.
Cao Hi Nguyệt không từ chối. Tay nghề của Hải Lan thực sự tinh xảo, lại vô cùng cẩn thận. Chỉ cần nhìn cũng đủ biết nàng đã dốc hết tâm sức.
Nhìn dáng vẻ Hải Lan dè dặt lấy lòng, Cao Hi Nguyệt bĩu môi, sửa lại chiếc áo khoác lông hồ ly trên người, lười biếng nói:
“Hôm nay cứ ở đây lâu thêm một chút. Điện của bổn cung đủ ấm áp, chứa thêm một người cũng không sao.”
Hải Lan vội cúi người cảm tạ rối rít, lại không quên khen Cao Hi Nguyệt thêm vài câu.
Khi nhìn thấy Cao Hi Nguyệt mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, Hải Lan cười khổ. Có lẽ khi không còn phát tác bệnh ý chứng, Quý phi cũng là một người đáng yêu.
---
Tại Trường Xuân cung, Phú Sát Lang Hoa đã tỉnh táo lại.
Mấy ngày gần đây, nàng thường xuyên mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, nàng nhìn thấy rất nhiều điều, tựa như chính mình đã trải qua cả một kiếp người.
Ban đầu, nàng sợ hãi và bối rối, nhưng qua vài ngày, sự hoang mang ấy dần tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh và sáng suốt.
Phú Sát Lang Hoa tự hỏi chính mình: Là một Hoàng hậu cao quý, vì sao trong mơ, ta lại phải lo lắng thay cho Nhàn Phi?
Chân ái? Nàng khẽ nhếch môi cười khẩy.
Nàng tự nhủ, nàng chính là nàng – Phú Sát Lang Hoa.
Mọi vinh quang nàng có được đều do chính bản thân nàng nỗ lực mà thành, không phải chỉ vì vài câu nói của người khác mà dao động.
Nàng tự tin rằng mình sẽ là một Hoàng hậu đủ tư cách.
Nàng sẽ không giống như trong mơ, cứ mãi lo được lo mất.