Như Ý Truyện Trọng Sinh Chi Hải Lan Thức Tỉnh

Chương 9

Hải Lan chẳng còn tâm trạng ngồi thêu thùa, chỉ nằm xuống nhắm mắt, tự nhủ:

"Dù sao Như Ý cũng sẽ tình chàng ý thϊếp với Hoàng đế thêm một hồi. Còn ta, tốt nhất là tranh thủ nghỉ ngơi một chút, gần đây chẳng được yên giấc."

Chẳng bao lâu sau, giữa Như Ý và Hoàng đế đã xảy ra lần cãi vã đầu tiên.

Sau khi biết rõ chân tướng, Hải Lan chỉ lặng lẽ bày tỏ sự không hiểu, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Như Ý.

Vì vậy, nàng tự tay làm chút điểm tâm, rồi đến thăm Như Ý.

"Tỷ tỷ, tỷ có ổn không?" – Hải Lan nhẹ giọng hỏi.

Như Ý ngẩng đầu, nhìn dáng người mảnh mai của Hải Lan. Nàng ta không được Hoàng đế sủng ái, sống lặng lẽ trong cung, chỉ được phong làm một "thường tại" thấp kém.

Nhưng vào lúc này, người duy nhất đến thăm nàng lại chỉ có Hải Lan.

Như Ý nở nụ cười, xen lẫn chút đau lòng và cảm động:

"Giờ đây, chỉ có ngươi không xa lánh ta."

Hải Lan cúi người hành lễ, rồi tự nhiên ngồi xuống, an ủi:

"Hoàng thượng giận tỷ tỷ, chắc hẳn cũng có nỗi khổ tâm khó nói. Nhìn vẻ điềm đạm của tỷ, ta tin rằng chuyện này chắc chắn có ẩn tình."

Như Ý thấy Hải Lan nhạy bén như vậy, liền kể chuyện nàng đã cầu xin Hoàng đế truy phong mẹ đẻ Lý Kim Quế của ngài.

Dù Hải Lan đã sớm biết chuyện này, nàng vẫn không khỏi bị logic của Như Ý làm cho kinh ngạc.

Hoàng đế vốn đã mặc cảm về thân phận của mình. Từ nhỏ bị Tiên đế lạnh nhạt, thật khó khăn mới được một vị dưỡng mẫu quyền quý và được sủng ái che chở, giúp ngài một bước lên trời.

Giờ đây, là lúc ngài phân phong lục cung, tuân lệnh Thái hậu và xác minh thân phận.

Như Ý dám nhắc đến Lý Kim Quế vào lúc này, chẳng khác nào công khai với thiên hạ rằng Hoàng đế là con của một người hầu.

Sớm không nhắc, muộn không nhắc, lại cứ nhất quyết chọn ngay lúc này để nói ra. Logic kiểu gì thế này…

Hải Lan á khẩu, ngây người mất mấy giây.

Sau khi hoàn hồn, nàng chỉ biết thở dài:

“Tỷ tỷ đối đãi Hoàng thượng đúng là hết lòng hết dạ. Giờ đây mọi người đều đang bận rộn tranh giành phân phong, chỉ có tỷ tỷ vẫn nhớ đến Hoàng thượng. Hoàng thượng chắc chắn cũng thấu hiểu tấm lòng tỷ, chỉ là tiếc thay thời cơ hiện tại chưa thuận lợi, tỷ đành phải chịu thiệt thòi một chút.”

Ánh mắt Như Ý lập tức ánh lên vẻ vui sướиɠ.

Trong đầu Hải Lan, chỉ còn vang lên mấy tiếng: Luyến ái não trạng thái tăng thêm một, tăng thêm một…

Hải Lan tiếp tục cố gắng khuyên nhủ:

“Tỷ tỷ, Hoàng thượng chỉ là giả vờ giận dỗi thôi. Qua mấy ngày nữa, khi mọi chuyện lắng xuống, nhất định ngài sẽ lại tìm đến tỷ. Tỷ không cần phải buồn phiền.”

Như Ý gật đầu:

“Hai trái tim thấu hiểu lẫn nhau, tất nhiên sẽ không nghi ngờ lẫn nhau. Ta hiểu mà. Làm khó ngươi phải an ủi ta như vậy, Hải Lan. Ngươi còn nhớ năm đó ta và Hoằng Lịch lần đầu gặp gỡ không? ‘Đứng trên đầu tường nhìn nhau từ xa, chỉ một ánh mắt mà tâm can tan nát’…”

Hải Lan nghe Như Ý hồi tưởng về buổi sơ ngộ, lại lần nữa bị logic của thế giới này làm cho bối rối.

Không cần bàn đến chuyện làm sao một tiểu thư thế gia và một A Ca có thể lén lút gặp nhau trên đầu tường, nhưng cái cảnh đầu tường “nhìn nhau đứt ruột” này… cảm động chỗ nào cơ chứ?

Chẳng qua là một bước đi thẳng đến thân phận thϊếp.

Chuyện này chẳng phải giống như cảnh báo trong những bài ca dao sao: “Nữ nhi nhà lành đừng dễ dãi trao thân.”

Bọn họ có vẻ chẳng nghe lời dạy bảo chút nào cả.

Hải Lan không thấy cảm động, chỉ biết nở một nụ cười xã giao đầy giả lả:

“Hoàng thượng và tỷ tỷ đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.”

Như Ý tỏ vẻ hài lòng với phản ứng của Hải Lan.

Trong đầu Hải Lan lại vang lên tiếng nhắc nhở: Luyến ái não trạng thái tăng thêm một, đạt tới mười.

Hải Lan thở phào một hơi.

Khi quay trở về, bước chân nàng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Nhưng thực tế vẫn phũ phàng. Hiện tại nàng đang phải ở dưới trướng Cao Quý phi, và chính lúc này, Cao Quý phi đang lên cơn… Đây đúng là thời điểm nàng bị tra tấn.