"Cô nói đúng, vịt và thiên nga đúng là hai loài khác nhau, nhưng nếu làm một con thiên nga gãy cánh, thì ngay cả vịt cũng không bằng có đúng hay không. Cho nên, chưa chắc ai hơn ai, ai tốt hơn ai, đừng vội tự đề cao mình như vậy. Cũng như trong thực tế, những người sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại chẳng có chút giá trị nào cả, ngoại trừ có thể dựa vào đó huênh hoang, thì còn có thể làm ra được chuyện gì, kết cục chẳng phải chỉ có thể làm vật hi sinh cho gia tộc hay sao".
Diệp Lam cũng không nhún nhường, cả Tô Vân, Lưu Thiên Thiên hay những cô gái ở đây đều như vậy đó thôi. Tô Vân sắp tới chính là gả cho đối tác của gia đình cô ta, vì ràng buộc lợi ích, cho nên không thể hủy bỏ. Hay Lưu Thiên Thiên này cũng vậy, sắp gả cho một tên thiếu gia ăn chơi trác táng đấy thôi. So với họ cô tốt hơn rất nhiều. Bây giờ, lại nhận ra được rõ bộ mặt của tra nam, sau này cũng không bị vướng bận.
"Cô...". Lưu Thiên Thiên định tát Diệp Lam, nhưng tay cô ta sớm đã bị bóp chặt. Dương Thần nghiêm mặt nhìn bọn họ. Ánh mắt gần như phát ra sát khí, khiến đám tiểu thư này phải lùi bước.
"Các cô rảnh rỗi lắm sao. Buổi đấu giá hôm nay do Dương gia tổ chức, cũng dám làm loạn". Dương Thần đứng chắn trước người Diệp Lam, hất tay Lưu Thiên Thiên ra.
"Dương tổng, chúng tôi xin lỗi". Mấy cô gái liếc nhìn Diệp Lam uy hϊếp, sau đó liền rời đi.
Diệp Lam còn chưa lên tiếng cảm ơn Dương Thần, eo cô đã bị người nắm lấy. "Diệp Lam, em còn không xin lỗi Dương Thần, chỉ mới để em xa một chút, là đã gây chuyện". Giọng điệu Hàn Mặc dù cưng chiều, nhưng rõ ràng chính là đàn trách móc cô. Diệp Lam rét lạnh nhìn hắn, vội tránh khỏi cái ôm của hắn, bước về phía trước.
"Dương Thần, cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi. Nếu không có anh, tôi sẽ thật khó xử". Diệp Lam mỉm cười với Dương Thần. Thật ra, trước giờ mỗi lần cô gặp chuyện, Dương Thần đều sẽ giúp cô. Nhưng bởi vì anh là bạn thân của Hàn Mặc, cô đều bị mỡ heo che não, cho nên mới nghĩ là Hàn Mặc nhờ anh. Xem ra là cô nghĩ sai rồi.
"Không có gì cả. Chúng ta đều là bạn bè. Giúp đỡ là chuyện nên làm. À Hàn Mặc, cô ấy chẳng làm gì sai, nên không cần thiết phải xin lỗi, lẽ ra cậu nên hỏi kỹ cô ấy là có chuyện gì trước đã". Dương Thần cũng không cho Hàn Mặc thêm mặt mũi nữa. Rõ ràng hắn đứng về phía cô, có lẽ là thương hại cô bị lừa đi. Diệp Lam cười khổ.